Bùi Nhiễm Nhiễm để túi đựng đồ ăn xuống, mới ôm Bùi Noãn, cảm giác mềm mại khiến cô thoải mái. May là vừa kịp lúc phát hiện cửa sau, mà Cảnh Thần Hạo không biết đang nghĩ gì, không chú ý đến cô rời đi.
“Mai cũng nghỉ ở nhà!” Cô còn chưa nghĩ đến cách giải quyết phù hợp.
Tay nhỏ của Bùi Noãn đây cửa phòng sách, giọng ngọt ngào, “Anh…”
“Mami!” Bùi Dương đóng máy tính trước mắt, từ ghế nhảy xuống, “Mami, hôm nay công việc thuận lợi không?”
“Khá thuận lợi.” Bùi Nhiễm Nhiễm xoa tóc con, “Chơi với Noãn Noãn 1 lúc, mami nấu cơm.”
“Dạ.” Bùi Dương đi theo sau họ.
Không lâu sau, Lâm Tri Hiểu từ bên ngoài xông vào, nhìn thấy 2 đứa trẻ ngồi trên sofa uống nước ép, mắt sáng lên, lòng vẫn còn sợ hãi vỗ ngực, may là về nhà an toàn, chưa bị ăn mất.
“Dì Tri Hiểu, mặt thả lỏng của dì là vì sao?” Bùi Dương không hiểu nhìn cô.
“Không sao không sao, các con tiếp tục chơi!” Lâm Tri Hiểu nhanh chóng vào bếp, vừa lúc tháy Bùi Nhiễm Nhiễm thái rau, thở phào lần nữa.
“Nhiễm Nhiễm, cậu làm trốn khỏi móng vuốt của đại boss vậy?” Cô thuận tay lấy dưa leo lên cắn, mặt tò mò.
“Rửa tay!” Bùi Nhiễm Nhiễm liếc nhìn cô, tiếp tục thái rau.
“Cậu nói nhanh đi! Tò mò chết rồi!” Cô ở phòng làm việc tổng tài, nghe tin Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo rời khỏi, bọn họ đã đi hơn nửa tiếng.
“Đại boss cũng có lúc có tâm trạng tốt, hơn nữa anh ta không phải lúc nào cũng nhìn tớ.” Nếu không cô sao dễ trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657054/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.