"Vậy... anh có muốn hiểu sâu thêm một chút không?"
Sau khi tôi nói câu đó với anh ta, tôi liền đứng dậy bỏ đi một mạch mặc cho anh ta có ngơ ngác như thế nào.
Tôi nói với Yến Đình là về trước vì hôm nay tôi hơi mệt, tôi cũng chẳng quan tâm gì đến anh ta nữa nên không thèm ngoảnh lại. Cuộc đời tôi, đàn ông là vô nghĩa, tôi không tin vào đàn ông nữa kể từ ngày ba tôi lừa dối mẹ tôi thì tôi đã không còn tin tưởng vào bất cứ ai.
Lái con xe hơi trên đường, phố xá càng về khuya càng nhộn nhịp, ánh đèn càng lung linh hơn. Ai nói thành phố về khuya sẽ ngủ, nó còn đẹp hơn nếu như người ta biết ngắm nhìn nó.
Tôi bấm cửa kính xe xuống để gió thổi vào cho thoáng, từng cơn gió thổi vào mặt cảm giác như là từng cơn nước lạnh dội thẳng vào, lạnh lắm,... lạnh nhất là trong lòng.
Tôi điềm tĩnh đến mức chẳng buồn nói câu nào với ai, có lẽ ai quen biết tôi cũng đã khá quen với sự im lặng của tôi rồi.
Về lại ngôi nhà đầy ắp tiếng cười của khi xưa, trong lòng bỗng nhiên nhói lên một cảm xúc kì lạ. Hình ảnh mẹ tôi loay hoay trong bếp không còn nữa, hình ảnh mẹ tôi lo lắng cho tôi cũng không còn nữa,...
Hôm nay yên ắng làm sao, chắc là họ không có ở nhà. Cả gia đình họ thường ra ngoài vui chơi đến đêm muộn mới về, dù tôi là con đầu tiên của ba nhưng tôi chẳng khác gì người dưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suc-nang-cua-tinh-tham/2721524/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.