"Sao em lại khóc?"
Là anh ta, cái người mà đã gặp ở bar ngày hôm qua đây mà, sao anh ta lại ở đây?
"Là anh?"
Anh ta đưa tay lên lau nước mắt cho tôi, tôi thẫn thờ nhìn chăm chăm anh ta.
"Tôi không phải người ngoài hành tinh nên đừng có mỗi lần thấy tôi là nhìn bằng ánh mắt đó."
Nói xong anh ta cười, công nhận anh ta cười nhìn rất điển trai. Cái sự điển trai này của độ tuổi cằn cỗi rồi như đã trải qua rất nhiều chứ không phải của một người đàn ông mới ra đời. Tôi không mê trai nhưng cũng phải cảm thán trước vẻ đẹp của anh ta.
"Tôi chỉ hơi bất ngờ chứ không có ý gì!"
"Uống đi!"
Chúng tôi ngồi uống cùng nhau vài ly, không ai nói với ai câu nào. Tôi thì ngắm thành phố, anh ta thì lẳng lặng nhìn tôi. Tôi thích người con trai ít nói, chỉ nói lúc cần thôi chứ lúc nào cũng lải nhải bên tai chắc tôi điên mất.
Mỗi lần có hơi men trong người kèm theo những dòng suy nghĩ nó khiến tôi cảm thấy hận thù mỗi một ngày tăng lên nhiều thêm. Các bạn có biết sự bất lực là gì không? Là khi bạn biết họ có lỗi với mình nhưng lại chưa có đủ bằng chứng để bắt họ phải trả giá, là khi bạn biết họ làm bạn đau nhưng lại trơ mắt không làm gì được...
"Anh đến đây với bạn à?" ( tôi hỏi)
"Ừm! Tôi đi công việc nên sẵn ghé qua đây, bàn của chúng tôi ngồi bên kia kìa."
"Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suc-nang-cua-tinh-tham/2721522/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.