[XẸT...XẸT...TIẾN HÀNH KHỞI ĐỘNG LẠI]
[XẸT...XẸT...NÂNG CẤP HỆ THỐNG 1%]
[XẸT...XẸT...]
Cơn đau kèm theo choáng váng ập thẳng đến khi tôi cố mở ra đôi mắt nặng trỉu của mình, cảm giác như có người dùng băng keo dán dính nó lại vào nhau vậy, nặng trịch và cứng nhắc.
Xộc vào mũi là mùi thuốc sát trùng nồng nặc, thứ mùi đặc trưng mà chỉ có duy nhất một nơi có...bệnh viện.
"Ngón tay nó...nó đang cử động...bác sĩ...bệnh nhân tỉnh rồi" Một giọng nữ xa lạ vang lên rất gần, dường như người này đang đứng cạnh cậu thì phải.
Cảm giác mệt mỏi nhanh chóng bao trùm lấy tôi, kéo tôi về lại khoảng không sau vài giây tỉnh táo hiếm hỏi của mình.
--------------------------------------------
Tôi tỉnh lại, lần này khá hơn so với lần trước, cảm giác đau nhức đã biến mất, chỉ còn lại xúc cảm choáng váng nhè nhẹ cùng sự mệt mỏi lan tỏa khắp thân thể do bất động một chổ quá lâu. Vì sao biết quá lâu à, vì tôi từng trải qua rồi chứ sao. Cái thời điểm nằm một chổ không thể cử động nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo là một hồi ức không thể quên luôn.
"Từ từ thôi, mắt em vẫn cần chút thời gian để thích nghi với ánh sáng xung quanh" Giọng nữ hiền lành vang lên, vẫn là giọng nói quen thuộc tôi từng nghe khi tỉnh dậy trong vài giây vào lần trước.
Hình ảnh nhạt nhòa cùng ánh sáng trắng nhanh chóng hợp lại trước mắt, hiện ra trong tầm nhìn của tôi là một chị y tế trong bộ váy trắng xinh đẹp vừa người đang nhìn tôi bằng nụ cười thân thiện.
"Em cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suc-manh-sieu-nhien/1002650/chuong-34.html