Văn Hùng bị cái cảm giác lạnh buốt làm cho tỉnh lại, cậu hé mắt ra, nhìn thấy bầu trời trong xanh lúc này.
"Cậu tỉnh rồi à?" Giọng nói của Ngọc Hân vang lên bên cạnh
Văn Hùng mở bừng mắt, ngạc nhiên ngó người kia vẫn lành lặng ngồi bên cạnh anh lúc này.
"Chúng ta, chúng ta chưa chết sao ? » Văn Hùng hỏi nhưng cậu nhanh chóng tìm được câu trả lời cho mình.
Xung quanh bọn họ là những bức tường bằng băng cao ngất, nhưng hai phía bên ngoài của bức tường mới là thứ gây ảnh hưởng thị giác nhất. Con thằng lằn khổng lồ với phần thân trên nằm bên này còn phần thân sau lại nằm ở phía còn lại. Thứ gì có thể phân đôi thân thể thứ khổng lồ này một cách chính xác như vậy.
Mùi máu thịt của nó nồng nặc, nội tạng của nó đang chảy ra từ chổ cắt đôi, cậu còn thoáng thấy thân hình người chết cùng tụi quái vật nhỏ mà thứ này nuốt vào bụng.
« Ồ, tỉnh cả rồi ? » Một giọng nói mang ý cười vang lên
Một chàng trai với mái tóc màu bạch kim cùng bộ quần áo thời trang ngồi xổm trước mặt hai người, khỏe ra nụ cười rạng ngời của mình.
« Cần hỏi thăm hai người chút nè ? » chàng trai nghiêng đầu nói
« Anh là ai ? » Văn Hùng cảnh giác nghiêng người về sau hỏi
« Ầy, ở đây tôi mới là người đặt câu hỏi chứ. Người thực sự sở hữu thứ trên vai cậu, đang ở đâu hả ? » chàng trai tóc bạch kim chỉ về vai Ngọc Hân, tia sáng đen lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suc-manh-sieu-nhien/1002649/chuong-33-2.html