“Nếu cậu đi tiếp, tớ sẽ vào thẳng nhà cậu đấy.” Tôi nói khi Danh thản nhiên đạp xe vào ngõ nhỏ, lờ đi sự hiện diện của tôi dưới cột đèn cao áp.
Tiếng “kít” chói tai từ phanh xe đạp vang lên trong đêm tối tĩnh mịch. Danh vòng xe lại, hậm hực gạt chân chống, tiến lại gần tôi và hỏi:
“Rốt cuộc thì mày muốn gì? Muốn được xin lỗi?”
“Nếu cần lời xin lỗi thì tớ đã bắt cậu xin lỗi tại thời điểm đó rồi!” Tôi đáp: “Rốt cuộc thì tại sao cậu lại ghét tớ đến thế?”
“Dù có nghĩ nhiều thế nào thì tớ vẫn không thể nhớ nổi bản thân đã động chạm cậu khi nào cả.” Tôi cau mày, day trán, cố gắng lục lọi ký ức một lần nữa. Thực sự thì, tôi luôn cố gắng đối xử tốt với tất cả mọi người, với kẻ ghét tôi, tôi cũng tránh xung đột nhất có thể. Làm gì có chuyện đột nhiên lại đi gây sự với Danh.
“Tao tưởng mày không quan tâm.” Danh cười khẩy, trả lời.
“Tuy thấy hơi phiền nhưng đúng là ban đầu tớ không quan tâm thật. Mà sau vụ kia, tớ cảm thấy khá tò mò. Rốt cuộc thì, lý do gì lại khiến cậu đi xa đến thế?”
“Vì mày đáng ghét, đồ giả tạo! Đồ hai mặt! Bọn nó ngu mới tin mày tốt bụng.” Những lời chỉ trích, ánh mắt phán xét của bạn học ùa về trong tâm trí Danh. Nhỏ đẩy vai tôi, nghiến răng đáp. “Mày tưởng mày có thể giấu được tất cả mọi người sao?”
Tôi im lặng nhìn Danh, thấy sự chán ghét trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-xao-dong-trong-tam-hon/3458883/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.