“Ăn đi!” Bà Thương đập bụp cái mâm xuống chiếc chiếu cũ khiến bát đũa kêu loảng xoảng, tô canh rau muống cũng vì vậy mà sóng sánh, đổ ít ra mâm. Hai quả trứng luộc trong bát va vào nhau vang lên “cách cách“.
Dư im lặng xếp bát đũa, đơm bát cơm chan canh ăn. Rau muống và hai quả trứng trong mâm, Dư không động vào một chút nào.
Đây là bữa cơm hàng ngày của Dư nhưng Dư lại không được phép ăn thức ăn trong đó. Nếu có canh, chỉ được chan canh, nếu có mắm, trộn mắm với cơm ăn. Bà Thương ngồi đây chỉ để giám sát Dư, nếu Dư động vào đồ ăn trong mâm, sẽ dùng đũa nấu vụt tay Dư không khoan nhượng. Bà Thương nói, Dư là đứa trẻ hư không được phép ăn ngon. Tuy vậy, Dư không nhịn được mà đảo mắt nhìn hai quả trứng. Thấy thế, bà Thương cười một tiếng, bắt đầu bắc loa mà hát:
“Mày biết tên mày có ý nghĩa gì không?”
“Là dư thừa ạ.”
“Vì mày là đứa trẻ không ai cần nên không được phép ăn ngon, hiểu chưa?”
“Vâng.” Dư và miếng cơm to vào miệng, chuẩn bị đón nhận những điều sắp xảy ra.
“Mày có nhớ bố mẹ mày không?”
“Nhớ ạ.”
“Có buồn vì bố mẹ mày không quan tâm tới mày không?”
“Có ạ.”
Thực ra Dư chẳng thấy buồn chút nào. Cô bé chỉ muốn ăn nốt bữa cơm này trong yên bình nên xuôi theo bà Thương mà thôi. Nhưng Dư cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, biết lựa theo ý người lớn mà trả lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-xao-dong-trong-tam-hon/3458884/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.