Lúc sau Diệp Khải tỉnh lại thì nhìn thấy Kỳ Khanh đang hôn mình. Cậu nhanh chóng đẩy cậu ta ra và lùi về phía sau.
"Ngươi...ngươi dám hôn ta". Diệp Khải lấy tay chỉ vào mặt Kỳ Khanh nói.
"Đó là hô hấp nhân tạo, tôi đang cứu cậu".
"Ai cần ngươi cứu ta, ta mới không cần ngươi cứu". Diệp Khải đỏ mặt hướng Kỳ Khanh nói.
"Vậy cậu muốn ai cứu?". Kỳ Khanh nghe vậy liền hỏi.
"Ai,ai cứu cũng được chỉ cần không phải là ngươi". Diệp Khải lúng túng trả lời.
Kỳ Khanh lặp tức đen mặt. Tên nhóc này lại dám nói như thế, ai cũng được hôn cậu ta? Hừ, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ.
Diệp Khải bấy giờ mới để ý tới sự tồn tại của những người xung quanh và cậu nhận ra bản thân đã lỡ lời. Trong số đám người đang ở đây nghe cậu nói thế liền châm chú nhìn cậu bằng ánh mắt xấu xa.
Diệp Khải quay sang Kỳ Khanh khẽ nói:"Ta muốn thu hồi lại lời nói vừa rồi còn kịp không?"
"Đoán xem?". Kỳ Khanh giương môi hỏi.
Diệp Khải hiện tại cũng chỉ biết cười trừ. Lúc cậu không biết làm sao thì nhìn thấy Lâm Lạc.
"Anh Lạc, anh cũng ở đây sao?". Diệp Khải nhìn Lâm Lạc hỏi.
"Ừm". Lâm Lạc đứng đó từ đầu cho tới cuối nhưng vì Diệp Khải và Kỳ Khanh nói chuyện vui vẻ quá nên mới không nhận ra.
Diệp Khải nghe vậy liền hận không thể đào một cái hố để trốn. Nếu như anh Lạc ở đây thì mọi chuyện nãy giờ anh ấy đều nhìn thấy, ngay cả chuyện mình bị tên khốn Kỳ Khanh kia hôn thì anh ấy cũng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-the-than/485600/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.