Chương trước
Chương sau
Sau khi Kỳ Khanh và Diệp Khải rời đi thì mọi người cũng giải tán. Tuy không có án mạng nhưng Diệp Khải thế nào cũng là người của thế gia. Vì sự việc này mà bữa tiệc bị hoãn lại.
Lúc này sân sau khách sạn, Bạch Vân đang cùng một đám người nói chuyện.
"Tuy là không gϊếŧ được Diệp Khải nhưng như vậy cũng được rồi. Các người cầm số tiền này rồi cút khỏi mắt tôi, các ngươi cũng nên biết cái gì nên làm và không nên làm chứ". Bạch Vân vừa nói vừa đưa cho đám người nọ một số tiền.
Một trong số họ nhận lấy số tiền rồi hướng Bạch Vân cười:"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không nói chuyện này cho ai biết đâu".
"Thế thì tốt, các người mau đi đi lỡ như có người thấy thì rất phiền phức". Bạch Vân hối thúc đám người rời đi.
Trong lúc tất cả chuẩn bị rời đi thì bất chợt nghe thấy một giọng nói.
"Các người định đi đâu mà vội vậy, hay là ở lại cùng tôi hảo hảo tâm sự không phải tốt hơn sao?".
Bạch Vân nghe xong liền hoảng sợ, giọng nói này là của...Lâm Lạc. Cậu từ từ quay người lại thì đối diện là một đôi mắt tản ra hàn ý khiến cậu lạnh cả người.
Thật sự là Lâm Lạc! Sao cậu ta lại ở đây chứ? Cậu ta đã nghe hết mọi chuyện, cậu ta sẽ gϊếŧ mình mất!
Đám người kia nhìn thấy Lâm Lạc cũng giật mình theo, phải nói rằng thiếu niên này rất đẹp chỉ là khi nhìn trực diện thì lại khiến người ta sợ hãi. Bọn họ hiện chỉ nghĩ tới một việc duy nhất là chạy.
Thế nhưng khi định chạy thì trước mặt họ lại xuất hiện một đám người mặc đồ đen đứng chắn lại. Đám người này chính là vệ sĩ đặc biệt của Lâm Lạc.
"Thiếu gia, bọn họ nên xử lí như thế nào". Một trong số những tên vệ sĩ đứng ra hướng Lâm Lạc hỏi.
"Bạch Vân thì mang đi, còn những tên kia thì cứ ném xuống biển hết đi". Lâm Lạc nói xong liền quay người rời đi.
"Vâng, thưa thiếu gia". Người vệ sĩ cung kính đáp.
----------------------
Lâm Lạc hiện đang ở nơi mà Diệp Khải đã bị rơi xuống nước, đó chính là hồ bơi.Cậu ngồi trên ghế, tay cầm một ly rượu từ từ uống.
Những tên vệ sĩ kia mang theo Bạch Vân tới trước mặt Lâm Lạc cung kính nói:"Người đã mang đến rồi thưa thiếu gia".
"Tốt, chúng ta bắt đầu thôi". Lâm Lạc quét mắt nhìn Bạch Vân sau đó nói.
"Lâm Lạc, cậu muốn gì?". Bạch Vân nhìn Lâm Lạc hét lên.
"Làm những chuyện nên làm thôi". Lâm Lạc hướng Bạch Vân trả lời.
"Cậu mau thả tôi đi nếu không thì tôi la lên đó".
Lâm Lạc nghe vậy liền nhìn Bạch Vân chế giễu:"La đi, la lớn lên đi, xem thử có ai tới cứu cậu không".
Giờ cũng đã là 11 giờ đêm, mọi người đều đã ngủ hết rồi. Bạch Vân có la khan cổ họng cũng không ai tới giúp được, mà nếu có người tới thì sao, dù là Hàn Minh tôi cũng không sợ.
"Bạch Vân à, xem ra bài học lần trước vẫn chưa là gì cả, bây giờ cậu còn dám ra tay với em tôi, cậu thật sự nghĩ tôi không tồn tại à?". Lâm Lạc ngữ khí không nóng không lạnh nhìn Bạch Vân nói.
"Là do cậu ép tôi thôi". Bạch Vân phẫn nộ nhìn Lâm Lạc.
"Vậy thì được thôi, tôi cũng không có trò gì hay để trừng trị ngươi cả nếu vậy thì cứ làm theo trò mà ngươi đã làm đi". Lâm Lạc nhẹ nhàng vuốt cằm, hai mắt sáng lên.
"Ngươi có ý gì?". Bạch Vân tâm khẽ run lên. Lần trước suýt hại mình thân bại danh liệt bây giờ là định làm gì nữa đây.
"Tôi xưa nay vô cùng hào phóng,cậu cho tôi một tôi liền cho cậu gấp bội. Lần trước cậu hạ dược tôi thì tôi hạ dược lại cậu, cho cậu liều lượng gấp bội còn tặng cho cậu mấy tên đàn ông làm quà khuyến mãi. Bây giờ cậu cho đệ đệ tôi uống nước nhiều như vậy...". Lâm Lạc ngập ngừng một chút rồi liếc mắt sang hồ bơi.
"Tôi đây liền cho cậu uống nước lại gấp bội, đặc biệt hơn hết là sẽ được phục vụ tận tình luôn". Lâm Lạc nhướng mày nhìn Bạch Vân đang ngồi trên sàn nhà.
"Phục vụ...phục vụ gì chứ". Bạch Vân sợ hãi muốn tìm cách trốn đi thế nhưng lại bị mấy tên vệ sĩ kia cản lại. Cậu có thể biết thủ đoạn của Lâm Lạc rất đáng sợ, rất độc ác.
Hàn Minh, anh đang ở đâu mau tới cứu em...
Lâm Lạc nở nụ cười âm hiểm:"Các người mang Bạch Vân ném xuống hồ bơi này cho tôi. Ném xong rồi lại lôi lên ném tiếp, ném tới khi nào tôi thấy hài lòng thì thôi" Cậu hướng mấy tên vệ sĩ ra lệnh cho họ.
"Vâng, thưa thiếu gia". Người vệ sĩ cung kính đáp. Tuy bên ngoài họ không lộ ra cảm xúc nhưng bên trong lại sợ Lâm Lạc đến tận cùng, không chỉ thực lực mạnh mà thủ đoạn cũng rất đáng sợ.
Bây giờ ném người khác xuống nước đã đành vậy mà còn muốn lôi lên ném nữa, thật biếи ŧɦái!
"Không, các người không được làm vậy với tôi, buông tôi...Aaa". Bạch Vân còn chưa dứt câu đã bị ném xuống nước.
Cậu vừa kịp ổn định hô hấp một chút thì mấy tên vệ sĩ đã kéo cậu lên rồi hung hăng ném xuống. Cứ như vậy mà cậu bị bọn chúng tra tấn đến nỗi suýt không thể thở được. Hiện giờ Bạch Vân vô cùng hận Lâm Lạc nhưng cũng vừa hận chính bản thân sao lại dây vào cậu ta.
Lâm Lạc ngồi một bên vừa cầm ly rượu uống vừa xem kịch hay.
Hì hì, cho ngươi uống nước no chết luôn, này thì tính kế hại ta, này thì tính kế hại đệ đệ ta. Đáng đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.