Cô lắc đầu, cười chua chát: "Còn có thể tính sao đây. Em và hắn vốn không thể nào đi chung đường được."
Sự rung động này là sai, tình yêu này cũng sai. Nó là nước cờ tự phát, tất nhiên sẽ bị loại bỏ, không có kết quả tốt.
Lẽ ra, Khắc Dương nên cảm thấy vui vì cô đã chọn rời xa Thần Hạo, nhưng sao anh chỉ thấy đau lòng hơn thế này? Đúng lúc này, Việt Duật mở cửa đi vào, phá tan sự im lặng đến run rẩy: "Cô chủ, cô tỉnh rồi?"
Tuyết Vũ nhìn anh, ánh mắt mệt mỏi lại điềm tĩnh, liền bảo: "Việt Duật, anh lấy quần áo cho tôi."
"Em muốn đi đâu?" Khắc Dương nhanh chóng hỏi.
"Về nhà. Em muốn về nhà." Tuyết Vũ giật phắt kim truyền dịch trên tay ra. Cô không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.
Khắc Dương nghe vậy lòng mới dịu lại, chưa kịp ngăn thì cô đã rút xong kim truyền dịch, chỉ còn biết lấy bông y tế trên bàn cầm máu lại, nửa tỉnh nửa không đỡ cô ngồi lên.
Anh cứ sợ cô sẽ đi tìm Lục Thần Hạo. Nếu về nhà thì được, anh cũng không muốn ở lại đây lâu, về rồi nghỉ dưỡng còn tốt hơn.
"Về nhà cũng tốt, ba mẹ đang lo cho em lắm đấy."
Đêm qua, khi Việt Duật gọi điện báo, ông bà Trần cũng ở đấy. Hai ông bà đã cùng anh tới bệnh viện, nhưng sau đó biết cô không việc gì, Khắc Dương đuổi ông bà về, mình anh ở lại trông. Dù sao ở lại nhiều người cũng không làm được gì.
Mẹ anh nói sáng sớm sẽ trở lại, giờ cô muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-mau-don/1702641/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.