Nhưng lời đã nói ra, cô cũng không có ý định giải thích hay hối lỗi gì với bác sĩ, đâm lao phóng theo lao luôn vậy. Mà vị bác sĩ bị ánh mắt đỏ ngầu đáng sợ của cô doạ suýt nữa hồn lìa khỏi xác. Nào dám nói gì thêm, lập tức tiến hành công việc. Đẩy giường của Tuyết Vũ vào trong phòng cấp cứu, truyền máu.
Nằm trên giường của mình, cô có thể nhìn thấy Thần Hạo đang nằm hôn mê giường bên cạnh bằng đôi mắt nhạt nhòa. Mặt anh xanh nhợt, không có dấu hiệu của sự sống.
Tim cô đau nhói, nước mắt không biết vì sao cứ chảy ra khỏe mi. Tuyết Vũ chẳng buồn lau. Linh hồn của cô giờ như mắc kẹt giữa một cái ngã ba, không xác định được lối đi, ngu ngơ như kẻ đần, mệt mỏi mà rã rời.
Ê kíp phẫu thuật có tầm sáu, bảy người. Đi tới đi lui liên tục xung quanh giường anh, những hiệu lệnh của bác sĩ, những báo cáo của y tá theo dõi thiết bị đo lường không ngừng vang lên như sợi dây phép thuật đang cố gắng kéo linh hồn anh con đường xuống Suối Vàng trở về. Vị bác sĩ nói chuyện với Tuyết Vũ khi nãy thật sự là người có tâm, anh ta rất lưu tâm tới sức khỏe của cô và thai nhi. Không lấy máu quá mức cho phép. Dẫu vậy, Tuyết Vũ vẫn không chịu nổi mà ngất đi.
Cô không biết mình đã ngất đi bao nhiêu lâu. Khi tỉnh lại đã không còn những âm thanh hối hả giành giật sự sống của đội bác sĩ phụ trách nữa. Thay vào đó là sự tĩnh lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cua-mau-don/1702640/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.