Chẳng biết đã ngủ được bao lâu.
Trong giấc mơ, hắn luôn vùng vẫy bằng cả hai tay, tiếc thay tứ chi đều bị xích sắt trói vào đầu giường không cách nào động đậy được.
Bên tai vọng lại đoạn đối thoại trước kia hắn đã từng nói với Quan Thiên Trạch.
“Anh có từng thích A Tề không?”
“Thích là cảm giác gì? Cậu không biết, đương nhiên tôi cũng không biết. Đối với những kẻ như chúng ta mà nói, chỉ có quyền lực và tiền tài là hiện thực, đúng không?”
“Đúng vậy, chúng ta vốn là người chung lý tưởng.”
Nhưng hiện tại thì sao, bản thân đã nếm trải cảm giác yêu thương một người, rốt cuộc hắn cũng hiểu loại tình cảm này mới là thứ giày vò lòng người nhất.
Sau đó hắn lại mơ màng chiêm bao về hình ảnh cũ ngày ấy, hắn sóng vai Tư Minh đứng trên cao ốc Tinh Vân ngắm cảnh đêm thành thị, để mặc gió nhẹ mơn man trên gương mặt, nụ cười mím chi của người nọ gần ngay trước mắt, nhưng giờ đây tất thảy những thứ đó đã là dĩ vãng, thật mỉa mai làm sao.
Điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên, Diệp Kính Huy với lấy ống nghe, dùng chất giọng khản đặc hỏi: “Chú Chung, có chuyện gì sao?”
“Ông chủ, ngài Tư đến.”
Diệp Kính Huy giật mình, “Ha. . . . .Bảo anh ta vào đi.”
Một lát sau, cửa phòng bị đẩy ra, Tư Minh vẫn mặc bộ âu phục đen hôm trước, chậm rãi bước đến trước mặt hắn, anh dừng lại.
Diệp Kính Huy nheo mắt, vì hắn đang nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cong-bang/2061985/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.