Hắn ngồi khoanh hai chân trên chiếc thảm mềm màu trắng trong phòng, trước mặt la liệt cơ man “cầu vồng bảy sắc”, bảy thứ chất lỏng đỏ cam vàng lục lam chàm tím ánh lên màu ngọc lưu ly rực rỡ dưới ngọn đèn, cứ nốc hết loại rượu mạnh này qua loại rượu mạnh khác, toàn thân hực lên sức nóng như bị bỏng nhưng tim lại nguội lạnh, lạnh đến thấu xương.
Đột nhiên hồi tưởng khoảng thời gian trước đây khi hắn dùng thân phận MB quen biết Tư Minh, anh từng đến quán chọn hắn, vừa đối ẩm vừa hỏi: “Cậu đã từng uống say chưa?”
Lúc đó hắn cười ám muội, cầm ly rượu mà bảo rằng, “Nếu đây là yêu cầu của anh, tôi sẵn sàng xả thân tiếp quân tử.”
Diệp Kính Huy không trực tiếp trả lời, thực ra đáp án của câu ấy là,
tôi chưa bao giờ uống say
.
Chơi bời trăng hoa ngần ấy năm, cả ngày làm bạn với rượu chè, tửu lượng của hắn càng ngày càng cao, chẳng biết vì sao uống thế nào cũng không say, thi thoảng phiền muộn muốn mượn rượu giải sầu đành bó tay chịu chết, dẫu uống nhiều thế nào, thân thể khó chịu đến đâu, nôn tới mức dạ dày quay cuồng thì đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Vì tỉnh táo nên nỗi phiền muộn càng muốn quên lại càng tăng gấp bội. Hiện giờ cứ hết ly này sang ly khác, uống luôn tay, chất lỏng lạnh lẽo liên tục vọt thẳng từ yết hầu xuống bụng, thân thể hừng hực như đang bị thiêu cháy, dạ dày cuồn cuộn từng cơn lộn mửa, nhưng thần trí vẫn minh mẫn đến lạ. Hắn cảm nhận rõ rệt nỗi đau âm ỉ khi cồn đốt cháy dạ dày, nhói tận tâm can.Diệp Kính Huy với lấy di động gọi vào số Tiêu Dật, chờ thật lâu vẫn chưa thấy ai bắt máy.
Hắn gọi thêm lần nữa, nào ngờ lại chuyển thành “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.”
Hắn nhếch miệng cười, dù sao da mặt cũng dày lắm rồi, bèn lấy điện thoại của hộp đêm gọi đến phòng ngủ của y.
Quả nhiên không bao lâu sau, bên tai vang lên chất giọng điềm đạm của Tiêu Dật: “A lô, xin hỏi ai đầu dây?”
“Tôi đây.” Diệp Kính Huy cười, “Ngay cả Tiêu Dật cũng không dám tiếp cuộc gọi của tôi, sợ tôi lắm à?”
Y trầm mặc một hồi lâu sau, lâu tới nỗi hắn nghĩ chắc y đang muốn cúp máy thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng thở dài não nề.
“Haizz, hôm trước gặp sự cố sao tôi gọi cậu không bắt máy, cậu đã ở đâu?”
“Ra ngoài du lịch nên di động hết pin.”
“Đừng hòng gạt tôi, cuộc gọi được kết nối nhưng không ai nhận, khi ấy cậu đang ở cùng Tư Minh đúng không?”
Diệp Kính Huy im lặng một lát: “Ừ.”
Lúc ấy đang triền miên trên giường với anh ta, di động rơi ở đâu hắn cũng chẳng biết.
Tiêu Dật ngừng lại, khẽ thở dài: “A Huy, lần này cậu hại tôi thê thảm quá, sau khi ban kiểm soát nhận được DVD thì tức đến độ suýt hộc máu, tôi bị cách chức để điều tra.”
Hắn hạ giọng đáp: “Xin lỗi.”
Hết thảy mọi chuyện vốn đều do hắn gây ra, dẫu là tìm sơ hở hạ bệ Quan Thiên Trạch hay lừa dối Tư Minh, những thủ đoạn độc ác vô tình vô nghĩa đó là một tay hắn bày ra. Cớ gì lại liên luỵ cả Tiêu Dật?
Trong cuộn phim được quay, đôi mắt dịu dàng của Tiêu Dật nhuốm đẫm màu hoa đào, thân thể bị tình dục hun cho ửng đỏ lên, còn cả. . . . . . .Bản thân hắn cầm roi da đứng phe phẩy phía sau thì được làm mờ mặt mũi bằng Mosaic
— vì lẽ gì là hắn phạm lỗi nhưng bạn thân phải chịu tội lây? Hơn nữa còn là người bạn duy nhất?!
“Ngoại trừ tôi ra, nào ai dám làm bạn với người biến thái như cậu.” Câu nói bất đắc dĩ của Tiêu Dật bất chợt vang lên bên tai hắn, nụ cười hiền hòa của y hiển hiện trước mắt, mấy năm trước vừa chân ướt chân ráo bước vào tình cảnh lạ người lạ chỗ, không bạn bè, thậm chí cả người tâm sự cũng chẳng có, mỗi khi sinh bệnh không muốn nói với bố mẹ, chỉ có mình Tiêu Dật vẫn luôn ở cạnh chăm sóc hắn. Khoảng thời gian hắn bị viêm dạ dày mất hết khẩu vị, y từ sáng sớm đã tới căn tin xếp hàng mua bánh bao chay ngon trứ danh cho hắn, thỉnh thoảng chỉ mua được một cái thì y luôn nhường hắn ăn trước.
Lần ấy chuốc thuốc là do muốn trông thấy bộ dạng mê người của y, chẳng qua là trò đùa vớ vẩn giữa bằng hữu với nhau, bọn họ đã kề vai sát cánh nhiều năm đến vậy, đương nhiên chưa từng dọa nạt, tổn thương hay phòng bị lẫn nhau. Ai ngờ cuộn phim đó lại bị kẻ khác sử dụng thành vũ khí trí mạng làm hại Tiêu Dật! Vì sự bốc đồng của hắn mà gây nên thống khổ cho y ngày hôm nay.Khi đoạn phim đó bị phơi bày công khai, trong mắt người đời Tiêu Dật chẳng khác nào gã biến thái có sở thích chịu ngược đãi. Hình ảnh Tiêu Dật khỏa thân quỳ sấp trên mặt đất bị trăm người xa lạ nhìn thấy. Y còn quá trẻ, vừa nhậm chức tổng giám đốc của tập đoàn Đông Thành, tương lai rực rỡ như gấm hoa, giờ đây bỗng dưng trở thành kẻ lập dị bị người người khinh bỉ!
Trong tích tắc đã mất tất cả! Trong chớp mắt thân bại danh liệt!
Quan Thiên Trạch. . . . . . .Tôi nhất định sẽ khiến anh nợ máu phải trả bằng máu!
Diệp Kính Huy siết chặt nắm tay, nói với người đầu dây bên kia: “Xin lỗi.”
— Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa từng ăn nói khép nép như vậy, thế mà hiện tại dẫu có nhận lỗi cũng cảm thấy không đủ. Danh dự của cậu, tiền đồ của cậu, thể diện của cậu, toàn bộ đã bị hủy hoại trong phút chốc vì hứng thú gàn dở của tôi, thế giới của cậu sụp đổ là do tôi, nhiều năm tình nghĩa vừa qua làm sao tôi bù đắp cho xuể?!
“Thôi được rồi A Huy, tôi biết cậu không cố ý, tất cả chuyện này là do Quan Thiên Trạch bày trò, một ngày nào đó tôi sẽ trả gấp bội cho gã.” Tiêu Dật bình tĩnh đáp.
Diệp Kính Huy lặng im một hồi: “Cậu bị Đông Thành sa thải nên đang trốn phóng viên sao?”
Y yên lặng, sau mới thấp giọng trả lời: “Ừ, thật sự không thể gạt cậu được.”
Hắn siết chặt ngón tay: “Hiện giờ cậu đang ở đâu?”
“Tôi trốn trong nhà chả dám ló mặt ra ngoài, mấy ngày nay đám phóng viên phiền chết đi được, may mắn mặt cậu không lọt vào cảnh quay, lại bị xử lý bằng Mosaic, Quan Thiên Trạch giữ cái đó có thể vì muốn dùng biện pháp khác gây bất lợi cho cậu, cậu nên cẩn thận.”
Diệp Kính Huy nhếch lên nụ cười lạnh: “Tôi biết, gã nắm được nhược điểm của tôi trong tay rồi.”
“A Huy.” Tiêu Dật khựng lại, “Có một chuyện chẳng biết có nên nói ra không.”
“Sao thế?”
“Ừm, cho dù thích Tư Minh nhưng tốt nhất. . . . . .cậu nên đề phòng đi. Tuy tôi chưa có bằng chứng nên không tiện nói, nhưng mà, tôi hoài nghi anh ta có âm mưu gì đó.”
“Không sao, cậu cứ nói đi.” Giọng của hắn rất điềm nhiên.
“Cậu còn nhớ trước khi cậu vào Đông Thành, có người thừa dịp cổ phiếu Thiên Vũ hạ giá nên đã thu mua một lượng lớn không?”
“Dĩ nhiên phải nhớ, lúc ấy chúng ta hoài nghi là Quan Thiên Trạch. . . . .” Diệp Kính Huy nao nao, không đúng, thời gian đó gã vẫn chưa về nước. Hắn kinh hãi, “Chả nhẽ. . . . .”
“Tôi nghi ngờ là Tư Minh nhưng không có chứng cớ. Bất quá tôi vừa biết được một tin chấn động, Tư Minh quen với chủ tịch Từ Văn Sơn của Nam Dao, giao tình của họ rất khăng khít. A Huy, bây giờ tôi còn chưa lo xong thân mình, vô phương xen vào bất kì hạng mục nào nữa, chỉ biết trông cậy vào cậu thôi, nhất định phải hành động cẩn thận.”Diệp Kính Huy hít sâu một hơi: “Cậu tính thế nào?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Tôi sẽ quay về Mĩ.”
“Tiêu Dật, tôi đang nắm 10% cổ phần của Đông Thành dưới tên Jae, giờ tôi sẽ chuyển cho cậu, có lẽ cũng giúp cậu làm lại từ đầu ở nước ngoài.”
“Được, giữa chúng ta cũng không cần khách khí làm gì. Tôi qua đó xong sẽ liên lạc với cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Kính Huy kinh ngạc nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình được phản chiếu qua lớp thuỷ tinh của đống ly ngổn ngang trên đất, trắng bệch như ma quỷ.
Tuy Tư Minh tàn nhẫn nhưng anh ta là người chính trực hiếm có. Dù muốn trả thù hắn thì sau một đêm vui vẻ, bỏ đi mất dạng chỉ để lại câu “trò chơi chấm dứt” đã đủ rồi, không có khả năng bỉ ổi tới mức quay phim gửi đến gia đình hắn. Việc này chắc chắn do thằng hèn hạ Quan Thiên Trạch sử dụng thủ đoạn vô đạo đức! Góc phòng nhất định đã sớm gắn camera!
Thế nhưng về lý thì rõ ràng song trên mặt tình cảm, hắn vẫn không cách nào chấp nhận nổi.
—
Hơn cả sự độc ác và âm hiểm của Quan Thiên Trạch, bẫy rập của Tư Minh khiến hắn sợ hãi hơn!
Trái tim đau đớn như bị vặn méo này là cảm giác gì? Hệt như có đôi bàn tay to đang hung hãn bóp chặt quả tim, sau đó dùng lực xoắn mạnh —
Ngực đau nhói cơ hồ sắp nứt toác ra, ngay cả hít thở cũng không thông thuận.
Thì ra ngay từ lúc ban sơ, cổ phần Thiên Vũ bị người ta thu mua đều là do Tư Minh âm thầm giựt dây!
Đầu tiên anh ta lợi dụng Nam Dao mua lại cổ phần của Thiên Vũ, khiến nội bộ Thiên Vũ nảy sinh khủng hoảng, dẫn đến việc hắn quyết định vứt bỏ đầu tư vào lĩnh vực phát triển thị trường phần mềm, đúng theo ý muốn của anh ta.
Sau đó, anh ta lợi dụng hợp tác giữa Đông Thành và Nhân Thông, làm Thiên Vũ chuyển qua hợp tác với Nam Dao, kết quả vừa ký kết thỏa thuận xong thì nguồn vốn vay của Thiên Vũ gặp trục trặc.
Cấp lãnh đạo của ngân hàng kia đột nhiên bị tố giác hẳn cũng là Tư Minh giở trò? Nếu không làm sao tình cờ vậy được? Ngay cả lúc này khi Nam Dao đề xuất dự án hợp tác ba phương, bản hợp đồng Tiêu Dật ký có lẽ cũng ẩn chứa cạm bẫy?
Thảo nào quá trình thuận lợi như thế, thì ra là do anh ta kiên nhẫn lót đường.
Thiên Vũ thu% cổ phần suôn sẻ bởi số cổ phần đó vốn nằm trong tay Tư Minh. Thiên Vũ thuận lợi tìm được ngân hàng cho vay vì ấy là khuôn khổ Tư Minh đã sắp xếp. Thiên Vũ, Đông Thành và Nam Dao ký kết hợp đồng ba phương thuận buồm xuôi gió hiển nhiên là bố cục anh ta đã thiết lập cẩn trọng!
Từng bước một, dày công sắp đặt dụ địch sa cơ lỡ bước, cuối cùng chờ hai người Tiêu Diệp phát hiện ra thì đã quá muộn, một mũi tên bắn rơi hai con chim, bắt bí được Thiên Vũ đồng thời tặng một cú trí mạng cho Đông Thành, nhân tiện đá Tiêu Dật khỏi ngôi, tính toán rất tuyệt hảo! Chả trách lúc rời khỏi Đông Thành vẻ mặt anh ta thong dong thản nhiên, không một chút bất mãn, bởi anh ta căn bản không quan tâm chuyện ở Đông Thành, đồng minh của anh ta là Nam Dao, là Từ Văn Sơn!Uổng công hắn như thằng đần đứng ở hành lang dõi theo bóng lưng anh ta, nhìn suốt một buổi chiều, thậm chí còn đau lòng và hối lỗi. Hơn nữa khác nào gã ngớ ngẩn chạy khắp bốn phương tám hướng đuổi theo anh ta, sau khi bị Quan Thiên Trạch chuốc thuốc rồi bịt mắt, khoảnh khắc bị hôn vì nhận ra là anh ta nên mừng thầm, đến nỗi hắn đã nghĩ may mắn là Tư Minh chứ không phải người khác.
— Hắn có phải đã ngu xuẩn hết thuốc chữa rồi hay không? Ngốc tới nực cười?
Luôn bảo người động lòng sẽ chết rất thảm để cảnh báo bản thân, nhưng tại sao. . . . .hắn vẫn không ngăn được tình cảm mà đem lòng yêu thương Tư Minh?
Hóa ra cho tới tận giờ khắc này, Tư Minh mới là boss giấu mặt đề ra chủ kiến cho Nam Dao, trong khi hắn và Tiêu Dật chẳng qua chỉ là quân cờ bị anh ta đùa cợt trong lòng bàn tay.
“Ha ha. . . . .Té ra bị người ta trêu cợt lại khổ sở như vậy. . . . . .Ha ha ha. . . . .”
Diệp Kính Huy rũ người nằm trên thảm, trần nhà trắng tinh xoay vòng làm hắn đầu váng mắt hoa, trước mắt hiện lên kỷ niệm xưa kia, khi Tư Minh đứng trên cầu dịu dàng hôn hắn.
Dĩ vãng không dám hồi tưởng đã sớm bị sự thật tàn khốc ở hiện tại xé nát thành từng mảnh nhỏ.
Tựa như nghĩ đến chuyện khôi hài, Diệp Kính Huy phá lên cười tới nỗi lồng ngực đều phập phồng dữ dội, tiếng cười buồn phát ra từ cái đầu gục trước ngực khản đặc, chẳng khác gì tiếng kêu khóc của một con thú nhỏ bị thương.
“Ha ha ha. . . . . . . .Chẳng ngờ ngay cả bố cũng đề phòng Diệp Kính Huy này, ha ha ha ha, mày là con ruột của ông ấy, nếu Quan Thiên Trạch không nhắc thì suýt nữa mày đã quên nhỉ, hợp đồng trong tay mày không hề có bản sao, nếu bố muốn hủy bỏ thì dễ như trở bàn tay. . . . . .Bố đề phòng mày. . . . .Bố đề phòng chính đứa con ruột của mình. . . . . . .Ha ha. . . . .Bố, một nhát đao của bố nhẫn tâm quá. . . . . . .Con vất vả làm nhiều như vậy. . . . .Cuối cùng lại là người làm sai tất cả. . . . . .Con là cái gì. . . . .Con chỉ là công cụ của bố mà thôi, ha ha, hài hước quá, đó là bố ruột của mày đấy, ngay cả bố ruột cũng toan tính với mày. . . . .”
Đáp lại tiếng cười chỉ có mỗi thanh âm nghẹn ngào, giọng cười khàn khàn như thể đang chế nhạo kẻ ngu dại nhất trên đời này, song lại ẩn đầy nỗi bi ai khôn tả. Nói một mạch không dừng để kịp hít thở, giọng khản đi, lệ trào ra từ trong hốc mắt lăn dài hai bên má rơi lên tấm thảm trắng như tuyết.
Tuy nước mắt chảy mãi không ngừng, hắn vẫn cười ha hả — nụ cười chế giễu chính bản thân hắn.
“Còn cả anh em của mày nữa. . . .Ha ha ha ha, trong mắt họ mày là thằng biến thái buồn chán đến độ phải tìm cả người làm tình, còn chụp ảnh, quay phim lưu lại! Họ hổ thẹn vì mày, họ cho rằng nhắc tới mày cũng sợ bẩn miệng, còn mày thì suốt ngày nhớ nhung họ, thằng ngu. . . . . .Mày thầm cố gắng lâu như vậy là vì muốn chỉnh đốn Thiên Vũ tốt hơn, kết quả bị chính bố ruột đâm một đao. . . . .Mày là cái gì. . . . .Chẳng ai thèm tin mày. . . . . .Ha ha, người duy nhất tin tưởng mày là Tiêu Dật cũng bị mày hại cho thân bại danh liệt phải chạy qua Mĩ, ha, một Tiêu Dật luôn luôn phóng khoáng tao nhã, một Tiêu Dật lịch thiệp hào hoa, hiện giờ lại như con chuột sống chui rúc qua ngày. . . . . . . .Toàn thân y đều bị người ta thấy hết, trần truồng quỳ trước mặt mọi người, nào khác gì trai bao hạ lưu nhất trong GV! Ha ha ha, Tiêu Dật nhất định hận mày chết đi được, hận từ trước đến nay quen biết thằng biến thái như mày, ha ha ha. . . . . . . .”“Quan Thiên Trạch, anh thắng, thắng rất ngoạn mục. . . . .Anh biết muốn hủy hoại một người thì biện pháp hiệu quả nhất là phá hết tự tôn và kiêu ngạo của hắn. Huỷ Tiêu Dật trước, kế tiếp là tôi đúng không, gửi phim đến cho bố mẹ tôi, mẹ tôi khẳng định sẽ rất hối hận vì đã sinh ra đứa con như tôi, bà ấy chắc chắn sẽ rất hối hận vì đã ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi khôn lớn. . . . . .Ha ha ha. . . . . .”
Cười hà hà y như gã say bí tỉ phát điên lên, cười nhạo kẻ ngu xuẩn nhất trên đời, hoặc như cười nắc nẻ vì câu chuyện tiếu lâm hài hước nhất, cười tới nỗi thân thể bắt đầu run lẩy bẩy.
Thanh âm khàn khàn khiến người nghe không nhịn được phải lo lắng.
Tiếc thay, không ai hay biết.
Dẫu ở thời điểm chật vật nhất, hắn cũng vẫn đơn thương độc mã, như một con thú hoang nhỏ trốn trong góc phòng tự liếm vết thương, dáng vẻ yếu ớt mãi mãi chẳng ai trông thấy được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]