Lúc Tư Minh rời khỏi quán bar Crazy thì đêm đã về khuya, đi được vài bước thì trời lắc rắc mưa, những hạt mưa ti tí hòa cùng gió đêm ập vào mặt, lạnh thấu xương.
Anh thở hắt ra, tìm nơi trú mưa rồi lấy di động bấm một dãy số.
“Tư Kiệt, em về nhà chưa?”
“Em về rồi! Anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Gã biến thái Quan Thiên Trạch sao tự dưng lại bắt cóc em uy hiếp anh? Anh vội vàng đi đâu? Ngay cả một tin nhắn cũng không để lại. . . . .”
“Được rồi, trước tiên đừng ồn nào nữa, em an toàn thì tốt, ở nhà đợi anh, tạm thời không nên ra ngoài, nghe rõ chưa?”
“A, đã biết.”
“Em ngủ trước đi, đừng chờ anh.”
“Dạ. . . .”
“Có người gọi cửa cũng không được mở, hiểu chưa?”
“Hiểu ạ.”
Lần này Quan Thiên Trạch ra tay thật sự rất thâm độc, gã dùng Tư Kiệt uy hiếp anh, thành thử anh chỉ có thể đành đoạn bỏ lại Diệp Kính Huy vừa bị giày vò trong căn phòng kín mít kia, nhờ A Tề chăm sóc, bản thân cấp tốc trở về cứu em trai. Sau khi vội vã tới Thanh Đảo cứu Tư Kiệt xong, thời điểm anh phóng xe như điên quay lại mới biết hắn đã đi mất từ lâu. Lo lắng hắn gặp chuyện không may, anh nôn nóng chạy ra sân bay, nhà ga, thế mà nơi nào cũng hết sạch vé, buộc lòng phải đón xe bus, chuyển ba chiếc xe mới đến được thành phố B, tiếc thay tất cả đã quá muộn.Nào có ai ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-cong-bang/2061986/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.