Cố Thành Ân cảm giác thân thể nhẹ tễnh, y mở mắt ra liền phát hiện bản thân đang trôi nổi trên không, xung quanh mây vờn hạc bay, ánh nắng sớm nhẹ nhàng chiếu qua từng tầng từng lớp mây. Khung cảnh này thật yên bình, thật êm ả khiến cho y có thể quên đi mất tất cả phiền muộn trong lòng.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, cảnh tượng xung quanh đổ vỡ, mây hạc biến đâu mất chỉ còn lửa lớn vây chặt như đang muốn cắn nuốt y.
Cố Thành Ân hốt hoảng, y nghe thấy có người gọi mình, giọng nói như xa như gần như hắc bạch vô thường đang gọi hồn vậy.
Đột nhiên y cảm thấy nghi hoặc, đây là đâu? Y là ai?
Không gian dần dần vặn vẹo trở nên mơ hồ, ngay khi y sắp thoát khỏi ảo cảnh kì lạ này thì một giọng nói dịu nhẹ vang lên.
"Thành viên, xin lỗi! Ta không còn cách nào khác..."
"..."
Cố Thành Ân mở to mắt, trên trán y lấm tấm mồ hôi, trái tim trong lòng ngực đánh trống mãnh liệt.
Thì ra là mơ...
Cố Thành Ân nghi hoặc, y sao lại mơ thấy chuyện kì lạ như vậy chứ? Còn có giọng nói kia thật quen tai... là ai đây?
Trời cũng đã tờ mờ sáng, chưa đến hai canh giờ nữa sẽ phải lên đường nên y dứt khoát không ngủ nữa mà ngồi xếp bằng trên giường đả toạ tĩnh tâm xoa dịu cảm xúc rối loạn trong lòng.
.
Ngày hôm sau, Lâm Dương như thường lệ đến gọi Cố Thành Ân dậy thì đã thấy y y phục chỉnh tề ngồi trên giường, khuôn mặt có chút phờ phạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-nguoi-on-chu/438978/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.