Cố Thành Ân biết Phong Nhu Sương đang dần tin tưởng, y dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói "Không hại con, người tu đạo sẽ không nói dối."
Phong Nhu Sương xoắn xuýt hồi lâu mới vịnh bình phong thò đầu ra quan sát.
Cố Thành Ân không vội để cho cô bé nhìn.
Phong Nhu Sương dè dặt hỏi "Ngươi tên gì?"
"Cố Thành Ân."
Phong Nhu Sương lại nói "Nếu ngươi có lời nào dối trá sẽ bị thiên lôi trừng phạt!"
Cố Thành Ân cười đáp "Nếu ta có lời nào dối trá sẽ bị thiên lôi trừng phạt."
Phong Nhu Sương bấy giờ mới yên tâm đi ra ngoài.
Bấy giờ Cố Thành Ân mới quan sát được Phong Nhu Sương, cô bé chín tuổi bộ dạng như tên rất dịu dàng, rất khiến người ta yêu thích nhưng có lẽ vừa trải qua đau thương nên quanh quẩn bị bao vây bởi luồn khí lạnh bi thương.
"Sương Nhi ngoan, để ta bắt mạch cho con được không?"
Phong Nhu Sương lưỡng lự chốc lát rồi ngoan ngoãn gật đầu "Được ạ."
Phong gia chủ mở hết cửa sổ trong phòng ra, Phong Nhu Sương hơi nhíu mi nhưng cũng không ngăn cản. Căn phòng tối om bỗng chốc sáng bừng lên, Cố Thành Ân để cô bé ngồi trên ghế mền bản thân quỳ một gối xuống cầm tay bé đưa một loạn linh lực vào kiểm tra.
Cố Thành Ân sững sốt.
"Làm sao vậy?"
Cố Thành Ân đưa mắt nhìn Cố Lâm Thanh, hắn hiểu ý thay chỗ y bắt mạch cho Phong Nhu Sương.
Mày Cố Lâm Thanh nhíu lại, hồi lâu sau mới buông ra "Suy nhược, cần bồi bổ thêm."
Cố Thành Ân nhìn qua hắn, vờ như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-nguoi-on-chu/438979/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.