Tiêu Vân thật sự hoang mang. Hắn nhìn Bạch Lăng phong trước mắt mà giật mình. Tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, hồ cá, đầm sen, rừng trúc, rừng đào trong trí nhớ đâu không thấy. Chỉ thấy một gian nhà trúc vô cùng thanh tịnh ở cuối con đường lát đá. Sở Nguyệt Hiên giới thiệu: - Đây là nhà mới của ngươi. Tiêu Vân: …. Cứ tưởng trở về với sư tôn sẽ hưởng thụ cuộc sống vinh hoa, bấy giờ hắn mới nhớ ra Bạch Lăng phong trước đây chính là trong bộ dạng này, nghe nói là sư tổ hắn ưa thanh tịnh, vả lại, sư tổ hắn cũng không giàu, chỉ có sư tôn hắn là rất giàu mà thôi! Sư tôn hắn suốt ngày lang thang tứ xứ, dĩ nhiên cũng cảm thấy gian nhà trúc này chẳng có gì phiền toái. Tiêu Vân đột nhiên lóe ra điều gì, hai mắt sáng hẳn lên. Phải rồi, năm đó sư tôn xây lên một tòa dinh mới chính là vì Tiêu Vân hắn càng ngày càng lớn, không thể nào ở chung một nhà với Sở Nguyệt Hiên. Bây giờ ở đây, thời gian tới chính là hắn được mỗi ngày ở thật gần thật gần sư tôn đúng không? Nghĩ vậy thôi là trong lòng Tiêu Vân bỗng cảm thấy mong đợi. Sở Nguyệt Hiên dẫn Tiêu Vân vào gian nhà trúc. Tiêu Vân quan sát xung quanh, miệng không nhịn được cong lên. Gian nhà này chắc chắn tốt hơn nhà cũ của hắn, nhưng mà vẫn chỉ một giường ngủ. Năm đó hắn bị rối loạn tâm lí, Sở Nguyệt Hiên cũng không dám nằm chung một giường với hắn, làm một giường trúc khác nằm ở gian ngoài, sợ hắn nảy sinh sợ hãi, kiêng kị. Hmmm, lần này không thể để như vậy, nhất định phải leo lên giường sư tôn mới được! Sở Nguyệt Hiên thả Tiêu Vân trên một cái ghế, vận dụng giới chỉ lấy ra một viên đá nhỏ. Tiêu Vân tất nhiên nhận ra viên đá này. Sở Nguyệt Hiên tiếp tục quỳ một chân để vừa tầm với hắn,chậm rãi giải thích: - Đây là Kim Cốt thạch, giúp vi sư kiểm tra căn cốt và linh căn của A Vân. Nào, đặt tay lên đây. Tiêu Vân đưa tay lên viên đá, cố gắng nặn ra một vẻ mặt mong chờ mặc dù hắn đã biết rõ kết quả. Bàn tay trắng nhỏ vừa đặt lên, không quá vài giây, viên đá phát ra ánh sáng màu xanh lam huyền bí, ngay sau đó ánh sáng bùng lên thành một ngọn lửa. Tiêu Vân lại vặn mình làm ra vẻ thắc mắc tò mò, ngây thơ nhất có thể. Sở Nguyệt Hiên có chút ngạc nhiên nhìn đốm lửa, mỉm cười nói: - Vi sư cứ tưởng ngươi chỉ có căn cốt nhất phẩm là đã vô cùng thiên phú rồi, ai ngờ ngươi còn có đơn linh căn hệ thủy. A Vân, ngươi đúng là thiên chi kiêu tử. Tiêu Vân : … . – So với sư tôn thì hắn chỉ hạng bèo bọt, ai cũng biết Bán Nguyệt chân nhân là người có căn cốt cực phẩm nghìn nằm có một với quang linh căn, ai ai cũng phải kiêng dè. Tiêu Vân nghĩ vậy nhưng được người trước mắt khen, vẫn không nhịn được cười nhẹ, lộ điểm vui mừng. Sở Nguyệt Hiên đứng dậy, đưa tay xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay mảnh khảnh, ngay tức khắc một sợi dây chuyền rơi xuống, Tiêu Vân mau lẹ bắt lấy. Sợi dây chuyền có mặt hình vầng trăng khuyết, được thiết kế vô cùng tinh xảo, chỉ cần trong đêm tối, nửa mặt trăng sẽ sáng lên, rực rỡ như trăng thật. Đây là món quà đầu tiên mà Tiêu Vân nhận được từ Sở Nguyệt Hiên. Nó chính là một giới chỉ không gian, bên trong chứa rất nhiều bí tịch, công pháp, linh đan, thần dược quý giá. Ngay ngày đầu tiên bái sư, Sở Nguyệt Hiên đã tặng cho Tiêu Vân vật này. Lúc đó Tiêu Vân cứ nghĩ rằng dạng vật phẩm này Sở Nguyệt Hiên nhiều vô số, mãi sau này y mới biết, đây chính là một vật độc nhất vô nhị của Bán Nguyệt chân nhân lẫy lừng nhiều pháp bảo, quý vật. Đây chính là báu vật mà bất cứ ai biết tới cũng sẽ nổi lòng tham muốn chiếm đoạt. Sở Nguyệt Hiên cứ vậy tặng cho một hài tử y chưa hiểu rõ… Cả đời trước lẫn đời này, là y muốn chứng minh cho Tiêu Vân biết y thật tâm muốn nuôi dưỡng, dạy dỗ người đồ đệ này. Sở Nguyệt Hiên muốn Tiêu Vân thử mở lòng tin tưởng y. Nhưng thật đáng buồn, Tiêu Vân khi đó và mãi sau này, vẫn chưa một lần dám tháo gỡ tơ lòng, chưa một lần tin tưởng Sở Nguyệt Hiên. Tiêu Vân đón lấy dây chuyền, nắm chặt trong lòng bàn tay, nội tâm lại nổi lên một trận xót xa. Ngày ấy, khi sư tôn lựa chọn sẽ rời đi, hắn một lời nói cũng không dành cho người, trực tiếp ném sợi dây chuyền này vào người y, không ngoảnh mặt mà quay lưng bước đi. Thử hỏi, khi ấy sư tôn đã có cảm nhận như thế nào? Sở Nguyệt Hiên thấy Tiêu Vân không nói gì, tò mò ngồi xuống nhìn, ngay sau đó sững sờ khi thấy hai mắt hai tử nọ đỏ ngầu, có thể bật khóc bất cứ lúc nào. - A … A Vân, đây là quà ra mắt vi sư tặng ngươi, cũng không nên cảm động như vậy chứ? Thấy nói đùa hài tử vẫn không khá lên, Sở Nguyệt Hiên cho rằng Tiêu Vân đang nhớ về quãng thời gian cùng mẹ mình, bối rối một hồi không biết làm gì vội ôm lấy người hài tử nhỏ. Cảm giác thân mình mềm mại nằm trong lồng ngực mình, Sở Nguyệt Hiên càng bối rối hơn. Có lão thiên mới biết đã bao lâu rồi y không dỗ trẻ con, à không, chính xác là từ trước đến giờ y chưa từng dỗ dành trẻ con. Đang không biết phải làm gì Sở Nguyệt Hiên cảm nhận thấy cánh tay bé con đang vòng tới ôm ngược lại mình, Tiêu Vân nói bằng giọng mũi: - Sư tôn… ngươi sau này sẽ không bỏ rơi ta chứ? Sở Nguyệt Hiên chắc ngẫm đồ đệ nhỏ đang lo sợ mình cũng sẽ chết như mẫu thân y đây mà! Đưa tay vuốt vuốt nhẹ lưng của Tiêu Vân, Sở Nguyệt Hiên thề thốt: - Vi sư, sau này cùng A Vân, không xa không rời. Tiêu Vân nghe vậy nén cười, sư tôn của hắn bây giờ chắc chắn không nhận ra lời nói này ám muội biết chừng nào. Có lẽ trước khi gặp hắn, yêu hắn, sư tôn đích thự là một nam nhân khù khờ ngu ngơ chuyện tình cảm. Tiêu Vân cứ ôm chặt Sở Nguyệt Hiên như vậy không buông, thân thể hài tử vô cùng yếu nhược, chẳng bao lâu đã không khống chế nổi mình mà lịm ngủ. Sở Nguyệt Hiên nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hài tử, lòng bỗng mềm như bông, vừa ôm hài tử vừa đứng dậy, đi tới bên giường trúc. Y muốn đặt người lên giường nhưng Tiêu Vân đã vô thức ghì chặt Sở Nguyệt Hiên khiến y bất đắc dĩ phải nằm xuống cùng. Vừa nằm xuống giường Tiêu Vân đã cuộn tròn dính sát thêm vào Sở Nguyệt Hiên. Sở Nguyệt Hiên nhìn mặt trời đã xuống núi, đem gian phòng chìm vào bóng tối. Cảm nhận được hơi ấm gần mình như vậy, Sở Nguyệt Hiên vẫn mơ hồ khó tin. Khó tin những việc y đã làm mấy hôm nay. Lần đầu tiên bắt nạt một hài tử khiến y khóc. Lần đầu tiên thề thốt sẽ chăm sóc người khác thật tốt với một thiếu niên còn hôi sữa ( Mộc Hoài Lạc : !!!!) Lần đầu tiên thu đồ đệ. Lần đầu tiên cõng một người đi qua gần ba trăm bậc thang. Và … lần đầu tiên ngủ cùng giường với người khác! Đồ đệ nhỏ này, cho y thật nhiều lần đầu tiên chỉ trong một thời gian ngắn. … Sáng hôm sau. Tiêu Vân bật dậy khỏi giường, trong đầu ngập tràn hình ảnh ngày hôm qua, chỉ muốn đập đầu vào vách tường đi gặp Phong Đô lần nữa. Làm sao hắn có thể làm ra những hành động trẻ con như vậy được? Thật đáng xấu hổ! Tiêu Vân a Tiêu Vân, ngươi dù sao cũng là một vị chân nhân có danh có tiếng, cũng là một vị phong chủ hơn hai trăm tuổi, vậy mà lại có thể ôm sư tôn mình khóc lóc, rồi không chịu buông tới khi ngủ thiếp đi như vậy?! Hoang đường. Trong khi Tiêu Vân vẫn còn đang hoảng loạn muốn chết thì Sở Nguyệt Hiên đã bước vào, nhìn thấy hài tử đã thức dậy đang ngồi bần thần trên giường, mỉm cười: - A Vân dậy rồi sao? Tiêu Vân cứng đờ cả người, cảm thấy mặt mình nóng ran, ngắc ngứ quay đầu lại. - Sư tôn. Sở Nguyệt Hiên bê bát cháo trên tay tới. - Ăn đi, đỉnh Bạch Lăng không có trù phòng, vi sư phải đi tới Bạch Đoan phong lấy cháo cho ngươi đấy. Tiêu Vân nhìn bát cháo vẫn còn nóng hổi, không biết sư tôn hắn đã làm cách gì khiến cả quãng đường từ Bạch Đoan phong về Bạch Lăng phong, dưới tiết trời sương giá sáng sớm như vậy mà không bị nguội. Đưa hai tay nhận cháo, cảm nhận được hơi ấm nóng truyền tới khiến hắn trấn tĩnh hơn, lại bày ra vẻ mặt an tĩnh thường ngày. Sở Nguyệt Hiên nhìn Tiêu Vân ăn, không biết phải trò chuyện như thế nào. - À … ngươi, A Vân có muốn tới Bạch Đoan phong xem ca ca ngươi không? Tiện thể đi vòng quanh môn phái thông báo luôn phong chủ ta đã có đệ tử thân truyền. Tiêu Vân đặt thìa trong bát, ngẩng đầu nhìn sư tôn, sau đó gật đầu thưa vâng. Sở Nguyệt Hiên vui vẻ dẫn nam hài đi ra khỏi nhà trúc. - A Vân, ngươi đã ngự kiếm phi hành bao giờ chưa? – Sở Nguyệt Hiên hứng khởi nói, ánh mắt rõ ràng muốn thể hiện lộ ra. Tiêu Vân nhìn sư tôn như vậy cũng nén cười, lắc đầu nói dối là chưa, xem như lần hắn bị Mộc Hoài Lạc ôm lấy ngự kiếm từ trấn nhỏ kia về Bạch Phong phái là không hề tồn tại. Quả nhiên, Sở Nguyệt Hiên hài lòng, vội triệu hồi linh kiếm. Tiêu Vân giương mắt nhìn thanh trường kiếm trước mắt, đây là một trong hai thần khí của Bán Nguyệt chân nhân, vang danh thiên hạ- Tử Điệp kiếm. Năm xưa khi còn niên thiếu, Sở Nguyệt Hiên nhiều lần trốn khỏi Bạch Lăng phong đi dạo chơi khắp phương trời, tạo ra vô số điển tích lẫy lừng. Cùng là môn đồ của Thánh Hiền chân quân, Sở Nguyệt Hiên nổi tiếng cứng đầu khó xử, mềm cứng đều không ăn, còn Tề Minh Vũ lại chính là dáng vẻ tiên nhân nho nhã, thấu tình đạt lí. Hai vị môn đồ của vị Thánh Hiền này danh chấn Nhân Giới, khiến cho lão chân quân kia tuy đã viên tịch bao năm vẫn khiến người người kính nể. Thần khí còn lại của Sở Nguyệt Hiên, ai ai cũng biết là vật gì, nhưng lại chưa từng thấy người này sử dụng. Lí do mà chưa từng sử dụng, nhưng ai cũng biết, đó chính là vì thần khí kia là vật truyền thừa, di vật của Thánh Hiền chân nhân, truyền qua cho từng đời chưởng môn của Bạch Phong phái. Năm đó chân quân qua đời, lại không truyền thần khí cho đệ tử người ưu ái hơn là Tề Minh Vũ mà lại giao cho Sở Nguyệt Hiên, điều này đã tạo ra một làn sóng nghị luận khắp nhân giới. Ai ai cũng muốn nhân cơ hội này chia rẽ huynh đệ môn đồ Minh Vũ chân nhân và Bán Nguyệt chân nhân. Bao lời đám tiếu như vậy, nhưng tình nghĩa họ lại khăng khít vô cùng, Bán nguyệt chân nhân còn giao chức chưởng môn là cho Minh Vũ khiến càng thêm lắm người sửng sốt. Tề Minh Vũ vì vậy có lẽ được coi là vị chưởng môn đầu tiên của Bạch Phong phái nhưng lại không nhận được thần khí truyền thừa. Tiêu Vân nheo mắt nhìn Tử Điệp. Suy nghĩ rất nhiều. Không ai có thể phủ nhận sức mạnh của linh kiếm này, nhưng thứ thực sự mạnh chính là thần khí truyền thừa kia, đó chính là một trong ba món thần võ từ thời thượng cổ, uy lực kinh người. Cả hai đời Tiêu Vân đều chưa từng thấy sư tôn mình dùng món thần võ kia, hắn thậm chí còn đã nghi ngờ thực ra không hề có món thần võ nào hết. Nhưng nghĩ tới việc sư tôn hắn đời trước có thể san bằng gần hết Nhân giới, khiến bấy giờ hắn lại ớn lạnh. Xem ra y đã sử dụng nó, rốt cuộc thần võ kia phải mạnh tới mức nào mới có thể hủy diệt được cả một vùng trong lục giới. - A Vân, mau lên đây, đang thơ thẩn gì vậy? Sở Nguyệt Hiên nhíu mày nhìn vẻ mặt ngưng trọng của đồ đệ nhỏ. Tiêu Vân bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ vô hồi, không hiểu sao cảm thấy thật sự có chuyện gì đã xảy ra trong chín năm hắn lưu lạc ở Quỷ Môn Quan. Nhưng vừa nghe thấy sư tôn gọi chạy tới thì Tiêu Vân quyết định cứ ném sau đầu đã, nếu có gì nghiêm trọng thì Phong Đô đại đế sẽ phải nói với hắn mới đúng. Sở Nguyệt Hiên giang tay, Tiêu Vân đi tới nhẹ nhàng leo lên người sư tôn, dụi đầu vào hõm cổ người kia, che giấu đi nụ cười mãn nguyện. Sở Nguyệt Hiên cảm nhận được đầu nhỏ nhắn dùi dụi, đáy lòng ngứa một trận, cố nhịn rồi điều khiển Tử Điệp bay tới Bạch Đoan phong. Trên đường không biết có bao nhiều đệ tử trông thấy, từng ấy mắt lập tức trố ra. - Phong chủ Bạch Lăng phong ôm một hài tử bay trên trời, các ngươi thấy không? - Cái gì? Chuyện hoang đường gì vậy?! - Chắc chắn không phải đệ tử đâu, làm gì có chuyện cái vị quái đản đó thu đệ tử chứ! - Có khi nào là nhi tử của y? Mấy bạch y thiếu niên nhìn nhau, cảm thấy lí giải này rất hợp lí. Trong lúc hai vị nhân vật chính còn chưa hiểu gì, thì lời đồn đã bắt đầu lan truyền. Sở Nguyệt Hiên tiếp đất ở Bạch Đoan phong, có mấy vị đệ tử kinh ngạc, đi tới hành lễ, hai mắt không nhịn được dòm ngó hài tử vừa tuột trên người sư thúc của họ xuống. Tiêu Vân chưa định hình được gì đã nghe tiếng gọi: - A Vân, đệ tới rồi!- Tiêu Thừa vui vẻ lao tới. Tiêu Vân thấy ca ca mình một ngày không gặp đã có tinh thần phấn chấn hào sảng như vậy thì cũng vui thay. Tiêu Thừa gần mười bốn tuổi gầy gò, diện bạch y phục của Bạch Phong phái, trên tà áo còn lấp lánh gấm hoa, bỗng trở nên tuấn tú sáng láng hẳn. - Đệ xem, đẹp không? Là sư tôn đã chuẩn bị cho ta đấy. Tiêu Vân mỉm cười nhìn ca ca, hoàn toàn không biết vị phía sau đã đen đầy mặt. Tề Minh Vũ, huynh vậy mà thật nhanh tay, mới thu đồ đệ đã để y mặc vậy, như thế chẳng phải nói Sở Nguyệt Hiên y là không chu đáo với đồ đệ!!! Nam nhân diện tử y cúi người nhìn bộ đồ vải thô trên người Tiêu Vân, thực sự có chút áy náy y sơ ý thật. Lúc này Tề Minh Vũ đã đi ra, thấy người tới liền cười như gió xuân. - Hai người tới rồi. Tiêu Thừa giật mình, mới phát hiện ra là còn một vị ở đằng sau đệ đệ, mặt tái xanh vội hành lễ: - Sư điệt bái kiến sư thúc. Sở Nguyệt Hiên: …. . – Còn dạy y tất cả lễ nghi lẫn xưng hô nữa! Tiêu Vân không để ý sư tôn đang thổn thức phía sau, hướng Tề Minh Vũ quen thuộc cúi người. - Sư bá, sư điệt ra mắt qua. Tề Minh Vũ cười càng ấm áp, đôi mắt đào hoa chứa hai hòn ngọc lưu ly xinh đẹp cong cong: - Sư điệt thật sự ngoan quá. Sở Nguyệt Hiên càng không biết nói gì. Tiêu Thừa ngẩng đầu nhìn sư tôn của mình, nhỏ giọng: - Sư tôn, bây giờ đồ nhi phải gọi A Vân là đệ đệ hay sư đệ? Tề Minh Vũ đưa tay xoa đầu. - Tùy ý con muốn thôi. Sở Nguyệt Hiên nhìn vậy mà suy sụp hoàn toàn: …. Mới có chưa đầy một ngày, gì mà sư đồ tình thâm như vậy chứ?! Sở Nguyệt Hiên ... cúi đầu nhìn đồ đệ nhỏ không mặn không nhạt….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]