Tiêu Vân thật sự hoang mang.
Hắn nhìn Bạch Lăng phong trước mắt mà giật mình.
Tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, hồ cá, đầm sen, rừng trúc, rừng đào trong trí nhớ đâu không thấy.
Chỉ thấy một gian nhà trúc vô cùng thanh tịnh ở cuối con đường lát đá.
Sở Nguyệt Hiên giới thiệu:
- Đây là nhà mới của ngươi.
Tiêu Vân: ….
Cứ tưởng trở về với sư tôn sẽ hưởng thụ cuộc sống vinh hoa, bấy giờ hắn mới nhớ ra Bạch Lăng phong trước đây chính là trong bộ dạng này, nghe nói là sư tổ hắn ưa thanh tịnh, vả lại, sư tổ hắn cũng không giàu, chỉ có sư tôn hắn là rất giàu mà thôi!
Sư tôn hắn suốt ngày lang thang tứ xứ, dĩ nhiên cũng cảm thấy gian nhà trúc này chẳng có gì phiền toái.
Tiêu Vân đột nhiên lóe ra điều gì, hai mắt sáng hẳn lên.
Phải rồi, năm đó sư tôn xây lên một tòa dinh mới chính là vì Tiêu Vân hắn càng ngày càng lớn, không thể nào ở chung một nhà với Sở Nguyệt Hiên.
Bây giờ ở đây, thời gian tới chính là hắn được mỗi ngày ở thật gần thật gần sư tôn đúng không?
Nghĩ vậy thôi là trong lòng Tiêu Vân bỗng cảm thấy mong đợi.
Sở Nguyệt Hiên dẫn Tiêu Vân vào gian nhà trúc.
Tiêu Vân quan sát xung quanh, miệng không nhịn được cong lên. Gian nhà này chắc chắn tốt hơn nhà cũ của hắn, nhưng mà vẫn chỉ một giường ngủ.
Năm đó hắn bị rối loạn tâm lí, Sở Nguyệt Hiên cũng không dám nằm chung một giường với hắn, làm một giường trúc khác nằm ở gian ngoài, sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-hong-tran-nguyen-cung-nguoi-trai-qua/126206/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.