Tiêu Vân và Tiêu Thừa chưa nói với nhau được bao nhiều lời đã bị Sở Nguyệt Hiên dứt khoát chia cắt. Y đem Tiêu Vân lên Tử Điệp kiếm, quay người chào Tề Minh Vũ một câu đã phóng đi. Tiêu Vân ngờ nghệch: - Sư tôn, làm gì vậy? - Ngươi chưa có đồng phục của bản phong. - Nhưng Bạch Lăng phong làm gì có đồng phục? – Tiêu Vân tròn mắt, trước giờ hắn chưa thấy nơi nào chỉ có một người ở, à bây giờ là hai, mà tồn tại thứ gọi là đồng phục đấy. Sở Nguyệt Hiên khó chịu đáp: - Thì vi sư may cho ngươi nhiều y phục đẹp thật đẹp, cũng không thể để đồ đệ mình mặc thứ vải thô này được. Tiêu Vân bây giờ mới nghe hiểu. Thì ra sư tôn nãy giờ bức bối về chuyện này. Nếu nói đời trước Sở Nguyệt Hiên sợ nhất là việc gì, thì chuyện đối tốt với đồ đệ không bằng người khác không đứng thứ nhất thì cũng thứ hai. Chỉ cần y thấy sư đồ nhà ai đôi xử tốt như thế nào, y như rằng muốn chính mình tốt hơn gấp mấy lần với đồ đệ. Tiêu Vân ở cùng y hơn một trăm năm, tính cách kì cục này của y chẳng lẽ lại nhận không ra hay sao? Mới nhập môn mà tính cách của sư tôn đã bộc lộ, Tiêu Vân chưng mặt than bên ngoài, nhưng nội tâm thì đang nén cười. Sở Nguyệt Hiên điều khiển Tử Điệp bay tới một ngọn núi xa nhất, đây là Bạch Đức phong. Mấy đệ tử đang đứng nói chuyện trên đỉnh Bạch Đức vừa trông thấy người bay tới liền không nhịn được rùng mình. - A, thiêng quá, vừa mới bàn tán về y mà y đã tới! - Còn mang theo nhi tử của mình kìa! - Lại khổ cho sư tôn chúng ta rồi! - Sư tôn, mau chạy! Sở Nguyệt Hiên vừa đáp xuống mấy lời bàn tán liền như cánh bay mất, đệ tử Bạch Đức phong vẻ mặt nghiêm chỉnh cúi người hành lễ: - Bán Nguyệt chân nhân ghé qua! Sở Nguyệt Hiên gật đầu, đưa tay dắt Tiêu Vân lướt qua. Đợi người đi xa đám đệ tử lại xúm lại: - Xem nhi tử của y đi, thật khả ái, mong rằng lớn lên không giống phụ thân của mình. - Ngươi nói phải đấy! Tiêu Vân đã đi xa nhưng vẫn không nhịn lại ngoảnh đầu lại, đúng như dự đoán liền thấy được một nhúm trắng chụm đầu lại. Đệ tử Bạch Đức phong bao giờ cũng nhiều chuyện nhất trên đời. Không bao lâu đã thấy một đại viện phía xa, Sở Nguyệt Hiên nhanh bước đi tới, đưa tay gõ gõ cửa. Mở cửa là một bạch y thiếu niên, y phục của Bạch Đức phong được thêu hoa mẫu đơn. Nam thiếu niên nhìn người tới thì sửng sốt, sống lưng dựng thẳng, có chút run rẩy: - Chân nhân lại… ghé thăm sư tôn ta hả? Sở Nguyệt Hiên hiếm khi nở nụ cười nhiệt tình với người khác, chào lại: - Tạ Viễn Chân đấy à, mau gọi sư tôn ngươi ra đây nào. Thiếu niên Tạ Viễn Chân lén lau mồ hôi, đang suy nghĩ hôm nay sư tôn nhà mình sắp bị hành như thế nào thì đã nghe tiếng y từ phía sau. - Viễn Chân, gì mà đứng ngoài cửa vậy, có khách sao? Tạ Viễn Chân lập lờ quay lại, cười gượng: - Hảo bằng hữu của người tới, sư tôn à. Từ trong đại viên một nam nhân trung niên cầm quạt bước ra, mặt đang đầy ý vui nhưng vừa trông thấy người đến thật sự là ai thì cứng đơ, sắc lẹm nhìn Tạ Viễn Chân: Hảo bằng hữu ngươi nói đấy à? Tạ Viên Chân lảng tránh ánh mắt kia. Nam nhân trung niên này là Hồ Đức, hay còn gọi là Hồ Hoài chân nhân, phong chủ Bạch Đức phong, một đại sư về luyện khí, bấy giờ gõ gõ cán quạt vào lòng bàn tay, cười giả tạo chào: - Ôi sư huynh, huynh đến sao không sớm báo cho đệ?- Để ta thu dọn hết bảo vật trong nhà đi chứ! Sở Nguyệt Hiên mỉm cười: - Là ta có chút chuyện muốn nhờ vả Hồ phong chủ nên đường đột thôi. Hồ Đức vẫn bảo trì vẻ mặt thân thiện, trong lòng thì không ngừng phun tào: Có bao giờ ngươi đến đây mà không nhờ vả hay lấy đồ của ta đâu chứ?! . Hồ Đức trông thấy Tiêu Vân, vẻ mặt ngạc nhiên thấy rõ. Hồi sáng ông vừa nghe được tin đồn từ đám đệ tử rằng vị ở Bạch Lăng phong kia dẫn về nhi tử của y, có chút hoài nghi, bây giờ nhìn thấy người trước mặt thì bắt đầu cảm thấy chắc chắn vài phần, cười nhìn Tiêu Vân: - Lệnh công tử đây sao, thật có phong thái a~ Tiêu Vân: …? – Hắn thành con của Sở Nguyệt Hiên bao giờ? Sở Nguyệt Hiên nhíu mày khó chịu: - Hồ phong chủ, đây là đệ tử thân truyền của ta. Bây giờ thì tới Hồ Đức nghệch mặt, đến cả Tạ Viễn Chân bên cạnh cũng mở to mắt kinh ngạc nhìn nam hài đứng cạnh Sở Nguyệt Hiên. - Nhìn cái gì? Còn không gọi một tiếng sư huynh!- Sở Nguyệt Hiên nói đầy ý giận. Tạ Viễn Chân toát mồ hôi vội chắp tay: - Sư đệ gặp qua sư huynh, chẳng hay, quý danh sư huynh là…? Tiêu Vân bình tĩnh đáp: - Ta họ Tiêu, tên chỉ có một chữ Vân. Tạ Viễn Chân gượng cười thân thiện: - A, vậy là Tiêu sư huynh, sư đệ có chút việc. – Ngừng một chút, thiếu niên nhìn qua Sở Nguyệt Hiên và sư tôn bên cạnh. – Xin phép phong chủ, sư tôn, đệ tử đi có việc gấp. Tiêu Vân nhìn bóng lưng kia đi xa, ngẫm chắc chắn là đem tin tức này bát quái cho cả môn phái nghe đây mà. Hồ Đức nghiêng người để hai vị sư đồ Bạch Lăng phong vào trong đại viện, vừa đi vừa nói: - Không biết hôm nay sư huynh tới đây có gì muốn nhờ vả đệ? – Nói thân thiện là vậy nhưng nội tâm vị Hồ Hoài chân nhân này muốn nứt ra vì tiếc rồi. Trước đây chưa có lần nào Sở Nguyệt Hiên đến đây mà không lấy đồ của ông đi hết a!!! Sở Nguyệt Hiên mắt đầy tiếu ý, hướng Tiêu Vân giới thiệu: - A Vân, đây là Hồ Hoài chân nhân, ông ấy rất giỏi luyện khí, hàng đầu môn phái chúng ta đấy. Hồ Đức giật giật khóe miệng, rất muốn sửa lại là hàng đầu Nhân giới, nhưng nghĩ tới hồ ly tinh mà chịu mở miệng khen ông như vậy đã là rất nể mặt rồi, đành nhịn xuống. Tiêu Vân gật đầu với sư tôn, dĩ nhiên là hắn biết. Sở Nguyệt Hiên vỗ vỗ vai cậu, hào sảng: - Sắp tới vi sư định nhờ Hồ phong chủ đây may cho ngươi vài bộ y phục đẹp thật đẹp, mà còn có tác dụng không thua mấy thần khí mà ông ấy luyện ra, ngươi xem có thích không? Tiêu Vân chưa kịp phụt cười thì Hồ Đức bên cạnh đã sốc tới không đứng nổi, lảo đảo một vòng. Miệng không tin được mà lắp bắp: - Cái… cái gì?! Ngươi … ngươi bảo bậc thầy luyện khí ta… đi… đi may đồ sao? Sở Nguyệt Hiên nhướn mi: - Không biết ta làm phật lòng Hồ phong chủ điều gì? Hồ Đức giật mình, cả người lạnh toát, hình như vừa rồi có tia điện xẹt qua người ông khiến ông nhận ra trước mặt mình là vị đại tổ tông của Bạch Phong phái. Ông đành vuốt vuốt hai tay, bẽn lẽn nói: - Vị đệ tử này, ngươi thích họa tiết như thế nào? Tiêu Vân hai mắt nhìn Sở Nguyệt Hiên, làm vẻ ngây thơ hỏi: - Sư tôn, nhờ vả người khác như vậy là không phải, người nên trả đúng thù lao cho Hồ phong chủ chứ! Sở Nguyệt Hiên ngẩn người, còn Hồ Đức thì vỗ tay trong lòng: Hay quá, tên Bán Nguyệt này ôm ở đâu được một hài tử hiểu chuyện như vậy! Sở Nguyệt Hiên nhìn chằm chằm Tiêu Vân, bị đồ đệ nhỏ nhìn ngược lại, đôi mắt phượng không một chút vẩn đục, cảm giác tội lỗi dâng trào, bỗng e hèm một tiếng: - Hồ phong chủ, dĩ nhiên bản chân nhân ta có thù lao, trên đời này thứ ta không thiếu nhất là linh thạch, ta sẽ trả đúng với những giá trị mà bộ đồ ngươi làm ra. Hồ Đức sướng rơn trong lòng, tất nhiên ông biết cái tên quái đản này rất giàu, vậy mà trước đây chưa từng trả tiền cho bất cứ món đồ nào lấy từ chỗ ông hết, hôm nay chịu nhượng bộ như vậy quả là kì tích đây mà. Cũng không định từ chối vài câu cho có lệ, Hồ Đức cười hề hề: - Đa tạ sư huynh. Tiêu Vân cong môi cười nhẹ. Đời trước Sở Nguyệt Hiên cũng từng như vậy rất nhiều lần, hắn có thể lí giải đây là hành động ỷ thế hiếp người hay không thì không biết nữa, nhưng y như vậy khiến rất nhiều vị phong chủ không ưa thích. Hắn cũng không phải sợ Sở Nguyệt Hiên cô đơn không có bạn hay gì, vì thực ra người này tưởng không nhiều bằng hữu mà nhiều bằng hữu không tưởng, chỉ là lác đác trong thiên hạ, đủ các loại thành phần. ( Đặc biệt là một vị Ma Tôn nào đó.) Sau này nổ ra đại chiến giữa Yêu tộc , Nhân tộc và Ma tộc, quyết định bắt tay với Ma giới của Sở Nguyệt Hiên khiến rất nhiều người phản đối, mà còn là người của Bạch Phong phái. Sở Nguyệt Hiên là người đứng đầu Nhân giới, mạnh mẽ khiến người khác sợ hãi như vậy nhưng cũng khiến người người căm ghét. Tiêu Vân không quan tâm những người kia như thế nào, nhưng hắn thật tâm muốn những người đồng môn dần dần hòa hợp với sư tôn. Trải qua một đời bao thăng trầm, hắn biết người trong môn phái đều là người tốt, tâm hắn cũng không phản phái của mình. Nếu sư tôn có thể hòa nhập được với mọi người, hắn rất vui, cũng thật tốt cho người. Sau này nếu người thay mặt chưởng môn đưa ra quyết định gì đó, vẫn sẽ có người cùng nhà ủng hộ, y sẽ không tổn thương như đời trước. Sở Nguyệt Hiên và Tiêu Vân ngồi trong sân đại viện của Hồ Đức một canh giờ thì người kia mới từ trong phòng luyện khí đi ra, trên tay là ba kiện y phục. Sau khi hỏi han ý tưởng từ Sở Nguyệt Hiên, Hồ Đức đã lấy mặt trăng làm họa tiết trên trường bào, coi như từ bây giờ đây sẽ là biểu tượng của Bạch Lăng phong. Từng tà áo tinh xảo, trăng tròn giữa mây được may chìm trên lớp áo ngoài càng nổi bật. Hồ Đức may tổng thể ba bộ, hai trắng một đen. - Tất cả y phục này đều có lớp ngoài bảo hộ vô cùng tốt, vượt xa những pháp khí phòng ngự bình thường, ngoài ra phần ống tay áo ta đã thiết kê một đường mãnh nhỏ, đó là giới chỉ không gian, bên trong rộng một gian phòng, vô cùng tiện lợi. Tiêu Vân nhìn y phục tinh xảo tới tay, không nhịn được cảm khái tay nghề của Hồ Hoài chân nhân, Sở Nguyệt Hiên đắc ý, vung tay một cái, từng túi gấm nhỏ bắt đầu rớt xuống. Hồ Đức trợn tròn mắt không thể tin. Sở Nguyệt Hiên một nửa số lượng túi gấm lên, mỉm cười: - Mỗi túi là một nghìn linh thạch, lần này cảm ơn ngươi. Hồ Đức cười cười nói không có gì, ánh mắt thì lướt qua đống túi vương vãi trên đất, giật mình vì phạt hiện có tới hơn ba mươi túi, xúc động muốn chửi thề. Cái tên tặc tử này giàu như vậy sao trước giờ không chịu trả tiền cho ông cơ chứ?! - Sư… sư huynh à, huynh còn muốn làm gì thêm cho sư điệt nữa không, ta làm tiếp cho, bắt đầu tu luyện thì cũng nên cần một vài thanh kiếm tốt tốt nhỉ? – Hồ Đức mặt gian thương bắt đầu nịnh nọt. Sở Nguyệt Hiên lắc lắc tay: - Không cần, mấy thanh kiếm tốt ta không thiếu, sau này A Vân Trúc Cơ thì sẽ đi cầu cao nhân rèn cho y một thanh kiếm tốt. Hồ Đức bị đả kịch nặng nề, vậy danh xưng đệ nhất luyện khí sư của ông chính là đồ bỏ trong mắt phong chủ Bạch Lăng phong sao? Không để ý đến vị chân nhân đang hậm hực trong đại viện, Sở Nguyệt Hiên đã nắm tay Tiêu Vân bước ra ngoài. Y cầm một kiện y phục màu đen lên, sau đó thả xuống người Tiêu Vân, ngay tức thì bộ đồ vải thô trên người Tiêu Vân biến mất, thay vào đó chính là hắc trường bào. Thay đồ trong chớp nhoáng, Sở Nguyệt Hiên xoa cằm nhìn diện mạo mới của đệ tử. Tiêu Vân vốn đã có vẻ ngoài khả ái, nay diện y phục đẹp càng tô điểm thêm, màu đen của trường bào bên ngoài không làm hài tử trên nên u uất, mà có phong thái cao quý kì lạ, họa tiết trăng ánh vàng thêu chỉ trên trường bào chính là điểm nhấn nhá cực hút mắt đó, áo trong màu trắng xám, chan hòa với màu phía ngoài. Trông Tiêu Vân giống như một vị tiểu thiếu gia được sủng ái trong các đại gia tộc vậy. - Tốt lắm, chúng ta đi tiếp nào. - Đi đâu cơ? Sư tôn? - Bạch Thường phong. Tiêu Vân “à” một tiếng. Bạch Thường phong, nơi có những trù nghệ cao tay nhất, mỹ thực làm ra đều vô cùng tinh khiết, không có chưa tạp vị như những món ăn thông thường. Món ăn của Bạch Thường phong, là mỹ thực đúng nghĩa đối với tu tiên vốn đã rũ bỏ chuyện ăn uống. Ngự kiếm cùng Sở Nguyệt Hiên, Tiêu Vân để ý có rất nhiều đệ tử chạy tới ngẩng đầu nhìn hai người. - Chính hài tử đó! Đệ tử thân truyền của của Bạch Lăng phong! - Thật khó tin! Một người thích dong duổi như vị kia mà lại thu đệ tử! Cong khóe miệng, Tiêu Vân nghĩ thầm, tốc độ bát quái truyền tin tán nhảm của Bạch Đức phong thật khiến cho người người khâm phục. Lời tác giả: Hôm qua là sinh nhật của tui á, ai chúc mừng muộn cái đi ^^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]