Tề Minh Vũ vừa bước vào đại điện Bạch Đoan phong của mình đã thấy Sở Nguyệt Hiên ngồi thu lu một mình trong góc, có chút giật mình.
- Đệ làm gì mà ngồi ở đây vậy? Sao mấy hôm nay không đi chu du thiên hạ nữa đi?- Tề Minh Vũ đi tời bàn Sở Nguyệt Hiên ngồi, thuần thục pha trà.
Sở Nguyệt Hiên mặt âm u, lẩm bẩm:
- Sư huynh, ta vừa làm một người khóc.
Tề Minh Vũ không ngạc nhiên lắm, thản nhiên đáp lại:
- Không phải đệ luôn làm người ta tức tới phát khóc sao?
- Nhưng lần này không giống vậy! –Sở Nguyệt Hiên quyết liệt phản đối, y có chút lúng túng: - Ta làm một hài tử khóc, ta cũng không biết vì sao nữa, nhưng cảm thấy đã làm tiểu tử ấy rất thương tâm.
Tề Minh Vũ rốt cuộc cũng bộc lộ một biểu cảm xem như là sững sờ nhất:
- Giờ tới cả hài tử mà đệ cũng không tha?
Sở Nguyệt Hiên: …
Tề Minh Vũ cầm chén trà bằng ngọc đưa lên miệng nhấp một ngụm, đổi chủ đề:
- Hôm nay ta vừa tới Bạch Huyền phong.
Sở Nguyệt Hiên khó chịu đáp có lệ:
- Rồi sao?
Tề Minh Vũ không giận mà trả lời thành thật:
- Mất cả một ngày y mới xem ra, có cặp hài tử huynh đệ cùng có tố chất trăm năm có một.
Sở Nguyệt Hiên bật cười:
- Vậy còn chờ gì nữa, huynh nhận cả hai đi.
Tề Minh Vũ liếc mắt nhìn Sở Nguyệt Hiên, bình thản nói:
- Vấn đề là Xá Huyền nói cặp huynh đệ đó đang ở…
- Sao? Xa lắm sao? – Sở Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-hong-tran-nguyen-cung-nguoi-trai-qua/126204/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.