Tiêu Thừa bị Tề Minh Vũ nắm vai bất ngờ, chưa kịp định hình thì đã nhận ra mình đang ở Bạch Dạ phong. Tiêu Thừa há hốc, kinh ngạc nhìn Tề Minh Vũ: - Ca ca, ngươi thật giỏi, còn biết dịch chuyển tức thời nữa cơ đấy! Tề Minh Vũ cười cười: - Chỉ là trong phạm vi Bạch Phong phái, bất cứ nơi nào ta cũng có thể thuấn di tới trong một cái chớp mắt. Tiêu Thừa ngẩn người, cảm thấy vị ca ca này lớn lên thật xinh đẹp, cười một cái liền như gió xuân. Chợt nhớ ra một việc, Tiêu Thừa hoảng hốt: - Khoan! Đệ đệ của ta vẫn đang còn ở đỉnh Bạch Phong! Đến khi Tiêu Thừa được Tề Minh Vũ thuấn di trở lại đỉnh Bạch Phong thì đã không thấy tăm hơi Tiêu Vân đâu mất rồi. Tiêu Thừa lo lắng sốt sắng nói: - Phải làm sao đây, đệ đệ ta nhỏ như vậy, chắc chắn rất sợ hãi. Làm ca ca không chăm sóc đệ đệ tốt, nương ta dưới suối vàng sẽ quở trách ta. Tề Minh Vũ ngạc nhiên: - Đệ đệ kia… là đệ đệ ruột thịt chứ không phải huynh đệ đồng môn sao? Tiêu Thừa lắc đầu, lẩm bẩm: - Chúng ta làm gì có môn mà đồng. Tề Minh Vũ càng ngạc nhiên: - Ngươi không phải là đệ tử ở đây sao? Tiêu Thừa lắc đầu: - Ta chỉ vừa được Mộc Hoài Lạc sư huynh cứu về, đợi hai năm nữa mới làm bài kiểm tra sát hạch. Tề Minh Vũ mỉm cười, xoa xoa đầu Tiêu Thừa: - Chúc người sát hạch thành công! Tiêu Thừa lại ngẩn ngươi, cảm thấy sao lại còn có một người ấm áp hơn cả nương mình như vậy chứ? Chết! Y còn phải mau đi kiếm đệ đệ nữa! - Ca ca, ta đi tìm đệ đệ đây, hẹn gặp lại ngươi nha! Tề Minh Vũ đang định nói muốn giúp đỡ, nhưng thấy hài tử chạy nhanh qua, cũng lười quản, dù sao Bạch Phong phái trừ Bạch Lăng phong ra thì nơi nào cũng an toàn. Tề Minh Vũ xoay người muốn trở về Bạch Đoan phong thì đập vào mắt là Sở Nguyệt Hiên. - Đệ…Đệ ở đây từ khi nào vậy? Sở Nguyệt Hiên một thân tử y phất phơ qua lại, cười. - Hiếm khi thấy huynh thất thần đến vậy, có chuyện gì sao? Tề Minh Vũ mỉm cười ôn nhu: - Vừa rồi ta gặp một hài tử rất khả ái, gọi ta là “ca ca”. Sở Nguyệt Hiên chua chát phun độc: - Tuổi của huynh xứng đáng làm ông cố nội nhà nó, ca ca gì chứ? Tề Minh Vũ vẫn cười nhẹ không đáp. Sở Nguyệt Hiên ngán ngẩm: - Huynh gặp một hài tử khả ái, còn ta vừa gặp một ngốc tử. Tự nhiên chạy tới trước mặt ta muốn ta thu làm đồ đệ. Tề Minh Vũ ngạc nhiên: - Là đệ tử ở phong nào vậy? Thú vị thật. Sở Nguyệt Hiên lắc đầu: - Không biết nữa. Nhắc tới chuyện đồ đệ ta mới biết, cũng tới lúc huynh nên thu đệ tử thân truyền rồi. Cũng nên tìm người kế vị đi chứ. Tề Minh Vũ nói đùa: - Ta cũng đâu phải sắp chết. Nhưng đúng là cũng đến lúc thu đệ tử thân truyền rồi. Bạch Đoan phong không giống Bạch Lăng phong hiu quạnh, cũng có khoảng mười mấy đệ tử nội môn, nhưng chưa có đệ tử thân truyền. Tề Minh Vũ nghĩ một hồi liền nói: - Xá Huyền tinh thông thuật chiêm tinh, hôm nào rảnh ta sẽ tới Bạch Huyền phong nhờ vả đệ ấy thi triển , dù sao cũng là đệ tử thân truyền, tố chất nên tốt một chút. Sở Nguyệt Hiên không biết dở chứng gì nổi ra hứng thú: - Được, ta đi với huynh. … Bạch Dạ phong. Màn đêm buông xuống, sau khi Mộc Hoài Lạc trở về Tam Yên các mới nhớ ra hai huynh đệ Tiêu Vân, đang lo lắng hối hận muốn chết thì nhìn thấy người đã ở trong gian phòng, thở phào nhẹ nhõm. Đi tới tạ lỗi đủ điều, cuối cùng bị Tiêu Thừa tống khứ đi. Tiêu Vân một mình ngồi trước cửa sổ. Trong lòng vẫn âm ỉ lửa giận với Sở Nguyệt Hiên. Hắn cố gắng suy nghĩ thấu đáo một chút. Đời trước cũng không phải là Sở Nguyệt Hiên muốn thu đồ đệ, là Tề Minh Vũ! Sở Nguyệt Hiên chỉ hứng thú đi theo. Vậy vì sao hắn lại trở thành đệ tử của Sở Nguyệt Hiên nhỉ? Trong đầu Tiêu Vân chợt hiện ra một giọng nói. “ Ngươi dính người như vậy, thôi thì trở thành đồ đệ của ta, nhé !” Đúng là vậy, là hắn khi đó bỗng bị gì nhập não bám dính lấy người Sở Nguyệt Hiên không buông, cuối cùng y bỗng nói ra câu đó. Cứ vậy hắn liền danh chính ngôn thuận trở thành đồ đệ của y. Vả lại, Sở Nguyệt Hiên còn biết những việc đã xảy ra với hắn. Có thể là … thương hại hắn đi! Đời này cứ vậy gặp đúng là có chút đột ngột! Tiêu Vân chỉ hận không thể tát mình mấy cái vì hành động bồng bột. Tiêu Vân nheo mắt nhìn ra khung cảnh xa xa, đột nhiên cảm thấy việc theo Mộc Hoài Lạc trở về lần này thật sai lầm. Bây giờ làm cách nào để Sở Nguyệt Hiên chịu nhận hắn làm đồ đệ đây? Tiêu Vân cái gì cũng giỏi, khó khăn duy nhất là hiểu lòng của Sở Nguyệt Hiên. Đến việc người kia thích hắn từng ấy năm hắn cũng không nhận ra, thì làm sao một tâm tư nho nhỏ này lại hiểu được mà thuận theo. Càng nghĩ càng thấy ấm ức, trước giờ sư tôn chưa bao giờ làm vẻ lạnh lùng như vậy với hắn. Tiêu Vân không chịu được một Sở Nguyệt Hiên như thế này! … Ngày hôm sau, Tiêu Vân thức dậy với một đôi mắt thâm quầng. Tiêu Thừa lo lắng hỏi vài câu cũng bị phớt lờ. Tiêu Vân cảm thấy mình thực sự bực bội rồi, muốn ở một mình một lát để suy nghĩ thấu đáo hơn, hắn rời khỏi Tam Yên các. Tiêu Vân đi lang thang khắp nơi trong Bạch Phong phái, nhưng đi tới đâu cũng bị mấy nữ đệ tử chặn lại hỏi han. Có một vẻ bề ngoài khả ái thật sự rất mệt! Tiêu Vân nghĩ ngợi một hồi liền nhớ ra một nơi rất ít người tới. Đó là đỉnh Phong Nhai. Nơi này là vườn linh thảo cấp địa của Bạch Phong phái, một tháng vào tuần trung thì mới có đệ tử của Bạch Nguyệt phong hoặc Bạch Dạ phong tới đây chăm sóc linh thảo. Suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu Tiêu Vân liền nhanh chân chạy tới đó. Nhưng thật sự là mệt muốn đứt hơi, thật sự rất khát khao như trước kia có linh kiếm để phi hành cho tiện. Tiêu Vân thực ra cũng muốn tự bắt đầu tu luyện từ trước, nhưng dù gì trước sau hắn cũng có một sư tôn tốt, hắn tình nguyện được dạy lại bởi người kia. Thế mà giờ xem ra cơ hội làm đồ đệ y còn không có. Tiêu Vân ngồi bên một hỏm đá trên đỉnh Phong Nhai, nhìn phong cảnh xung quanh. Cảm giác cô đơn lại ập đến kì lạ. Hắn chợt nghĩ, nếu như đời này không trở thành đồ đệ của Sở Nguyệt Hiên, thì xem như vài trăm năm nữa người kia Phi Thăng, sau này hắn có chết cũng không bao giờ trở lại Nhân giới, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ mà Phong Đô đại đế giao rồi đúng không? Tiêu Vân rũ mắt. Nhưng hắn không thể tưởng tượng nổi sống lại một đời không có sư tôn sẽ như thế nào. Người kia đời trước thu hắn làm đồ đệ, biết hắn luôn có ám ảnh tâm lí, luôn từ từ thân cận, từng bước từng bước che lấp vết thương lòng cho hắn, rồi bỗng trở thành người mà hắn thành kính từ trong tâm từ khi nào không hay. Có một người ở cạnh hắn từ khi hắn mười hai tuổi tới khi hắn trưởng thành, được tôn là chân nhân. Có một người thưở thiếu thời của hắn, cầm tay hắn, giúp hắn đưa từng đường kiếm. Có một người dù hắn đi đâu cũng luôn phải đi theo bảo vệ. Có một vị phong chủ từng oán trách y không để cho hắn tự lập là hại hắn. Nhưng người kia liền thẳng thắn đáp lại: “ Cả đời này ta sẽ chu toàn thật tốt cho A Vân, sao phải cần y tự lập. Y không cần phải làm bất cứ thứ gì, chỉ cần muốn, ta đều có thể dâng cho y.” Tiêu Vân tự giễu lòng mình. Tấm lòng của y, dù ít dù nhiều cũng đã thể hiện ra ngoài như vậy, nhưng Tiêu Vân hắn một mực lại không để ý. Rồi tới một ngày nọ, người kia đau lòng vì thân huynh đệ của mình ra đi. Lần đầu tiên trong đời hắn thấy người kia mượn rượu giải sầu. Thậm chí còn để mặc rượu khiến y lâm vào cơn say. Thế rồi người kia đã làm chuyện có lỗi với hắn. Lúc đó hắn chỉ cảm thấy hoảng sợ. Từng kí ức về người cha đáng ghê tởm kia ùa về. Thì ra … thì ra người sư tôn mà hắn luôn thành kính lại có những suy nghĩ dơ bẩn như vậy với hắn. Sư tôn và người cha kia… đều chỉ coi hắn là một món đồ chơi thôi sao? Tiêu Vân năm đó đã nghĩ như vậy, rồi đem tất cả phẫn uất và hận thù của người cha dồn lên sư tôn hắn. Tiêu Vân nhắm mắt lại, ngăn giọt lệ chảy qua khóe mắt, răng cắn chặt môi. Dường như muốn gặm nhấm cánh môi hồng nhuận kia ngập trong máu. - Sao lần nào thấy ngươi, ngươi cũng đang khóc vậy? Một giọng nói bất ngờ vang lên. Tiêu Vân giật mình quay đầu lại, không biết từ bao giờ, nam nhân vận tử y kia ngả người trên một cành cây gần đó. Tiêu Vân sững sờ, người hắn vừa nghĩ trong đầu đột nhiên xuất hiện, hắn không biết phải nói gì nữa. Sở Nguyệt Hiên vẫn ngồi trên cây, nhìn Tiêu Vân: - Sao thế, ngươi không đòi ta làm đồ đệ ngươi nữa sao? Tiêu Vân nắm chặt bàn tay nhỏ, quay lưng lại không để ý tới y nữa, miệng nói nhỏ: - Không thèm. Hiển nhiên Sở Nguyệt Hiên nghe được lời này, khóe môi bất giác cong lên: - Sao thế? Cảm thấy ta điên khùng không xứng đáng làm sư tôn của ngươi sao? Tiêu Vân khó chịu nói: - Sao ngươi lại phiền như vậy, làm ơn biến đi giùm, ta đang rất không vui. Sở Nguyệt Hiên càng hứng thú: - Hài tử như ngươi thì có gì mà buồn với phiền. Còn nữa ta dù sao cũng là một vị phong chủ, ngươi dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta sao? Tiêu Vân đứng dậy, đi lướt qua cái cây mà Sở Nguyệt Hiên đang an tọa. Sở Nguyệt Hiên lần đầu tiên bị ngó lơ, đã vậy còn là bị một hài tử chưa nhược quán ngó lơ, tính xấu bỗng nổi lên. - Ngươi đứng lại, tiểu hài tử ngươi gan thật lớn, sao có thể hỗn xược như vậy? Tiêu Vân không quay đầu, lầm bầm hai câu: - Liên quan gì tới ngươi. Sở Nguyệt Hiên khoanh tay lại, nhíu mày: - Ngươi thật là, có mẹ sinh không có mẹ dạy sao? Vậy cha ngươi đâu rồi? Bản chân nhân rất muốn gặp hắn đàm luận về phương pháp dưỡng tử đó nha! Tiêu Vân chờ cả buổi chính là câu này, quay đầu lại hét lên: - Phải, ta là có mẹ sinh không có mẹ dạy, liên quan gì tới ngươi! Sở Nguyệt Hiên sững sờ khi thấy hai mắt hài tử kia đã ngập lệ, chưa kịp thốt ra câu tiếp theo đã thấy hài tử chạy mất, nhìn bóng lưng có chút đơn bạc và khốn khổ. Không hiểu sao lòng y nghẹn lại. Sở Nguyệt Hiên không ngờ có ngày y lại rảnh rỗi tới mức đôi co với một hài tử, nhưng biểu hiện ban nãy là sao? Là y sai sao? Sao lại có cảm giác tội lỗi tràn trề như vậy? Sở Nguyệt Hiên lặng người hồi lâu, bắt đầu có cảm giác không hiểu chính mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]