Bầu không khí trong đại phòng Trần gia vô cùng trầm lắng. Mộc Hoài Lạc sau khi nghe xong mọi chuyện mà Trần Kiệm kể lại thì yên lặng suy nghĩ, còn Lý Tâm Kiệt nôn nóng nói : - Này lão già, có phải ông giết người giấu xác đắc tội với hồn ma nào rồi không? Trần Kiệm tức nhưng không thể trút giận chỉ biết nhẹ nhàng nói : - Tiên nhân, ngài đâu thể nói Trần mỗ ta như vậy! Tuy ta là thương nhân làm ăn không thể nào trong sạch hoàn toàn, nhưng cái việc giết người thì chắc chắn ta không có cái gan đó. Nhi tử của ta là người tu tiên đoan chính, ta nào dám không tin quỷ thần mà làm xằng bậy . Quỷ hồn này thật sự quá đáng, nó bám vào Trần gia ta khiến cả gia trang xuống khí, vận đen cũng tăng dần, bao nhiêu vụ làm ăn đều thất bại, giờ lại thêm mạng người, sao ta chịu nổi chứ? Lý Tâm Kiệt bên này càng xúc động muốn chửi người : - Ông không đắc tội với ai thì quỷ hồn kia tự nhiên đẻ ra ở Trần gia này sao? Quỷ hồn cũng có oán hồn và ác hồn. Hai cách xử lí của hai loại quỷ hồn này khác nhau, không có manh mối nhận dạng như vậy, ta mà làm bậy trở về sư tôn sẽ đánh ta lên bờ xuống ruộng, ông có chịu trách nhiệm được không? Mộc Hoài Lạc an tĩnh ngồi bên cạnh nhíu mày níu lấy áo Lý Tâm Kiệt : - Đệ có thể bớt miệng một chút không, cũng đâu phải không có manh mối . Lý Tâm Kiệt ngạc nhiên : - Huynh phát hiện ra gì rồi à ? Gương mặt Mộc Hoài Lạc sáng lên : - Ừ. … Ban đêm . Trong một phòng ốc nhỏ, Tiêu Thừa kéo chặt lấy áo Tiêu Vân, khẩn thiết nói : - A Vân, đệ ở yên đi ! Lý tiên nhân đã căn dặn chúng ta đêm nay ở yên trong phòng rồi mà. Tiêu Vân cau có : - Đệ chỉ muốn đi xem một chút, với lại huynh bớt gọi tên ngốc kia là tiên nhân đi ! Tiêu Thừa mở to mắt, hoàn toàn không để tâm tới ý sau của Tiêu Vân : - Xem xem cái gì, biết nguy hiểm lắm không? Lý tiên nhân nói Mộc tiên nhân đã tìm ra được thứ đang tác quái ở Trần gia, đêm nay sẽ mở pháp trận trừ ta, giải oán nghiệt cái ác hồn kia bên ngoài rất nguy hiểm, đệ ở đây giùm ta ! Tiêu Vân đẩy đẩy ta Tiêu Thừa ra, mắng mỏ : - Ác hồn cái gì? Đó là một oán hồn ! - Sao … sao đệ biết ! Tiêu Vân khoanh tay lại đạo mạo ra vẻ nói : - Không chỉ biết đó là một oán hồn, mà đệ còn biết đó chỉ là một oán hồn cô nương cực kì đáng thương. Tiêu Thừa choáng váng, lắp bắp : - A Vân … đệ … đệ nghe lén các tiên nhân nói chuyện sao? Tiêu Vân : … - Cái đó tự suy luận ra cũng được mà ! – Tiêu Vân gãi đầu, bắt đầu ngồi xuống đất giảng giải : - Huynh nói lại mấy cái hiện tượng kì lạ xuất hiện giữa đêm ban nãy đi . Tiêu Thừa hồi tưởng, lẩm bẩm : - Tiếng loạt xoạt giữa đêm, còn có cả tiếng đổ vỡ đồ sứ, có tiếng xối nước, tiếng ma sát vải vóc , có người chết ở giếng, trên cán chổi và các bình sứ có dấu vết máu me. Tiêu Vân bình tĩnh nói : - Huynh hãy nghĩ xem, trong một nhà giàu có, nếu là ban ngày, nghe tiếng loạt xoạt, tiếng nước chảy, tiếng vò quần áo, thì huynh sẽ liên tưởng tới ai ? Tiêu Thừa ngơ ngẩn : - Ta chưa bao giờ giàu có cả, nên không biết . - … . – Tiêu Vân có chút bất lực với ca ca, đành nói : - Là gia nhân, người làm trong nhà. Tiếng loạt xoạt chính là tiếng quét rác, tiếng đổ vỡ có khi là tiếng khi lau các bình sứ vô ý làm vỡ, tiếng xối nước và ma sát vài chính là tiếng giặt và vò quần áo bằng tay của các nữ gia nhân . Tiêu Thừa ngạc nhiên kinh hô: - Vậy oán hồn kia là một nữ gia nhân làm việc trong Trần gia? Tiêu Vân gật đầu, sau đó nói : - Huynh có nhớ Trần Kiệm nói nam gia nhân chết là ai không? - Là tên Chu Lương chứ ai ? Đệ có nhớ cái tên hay giành đồ ngoài chợ với nương ta không? Bỉ ổi hết sức, thì ra hắn chết nửa tháng rồi. - …. – Ca, người từ hai trăm năm trước làm sao ta nhớ nổi! Tiêu Thừa hấp tấp hỏi : - Tên đó thì làm sao? – Nói tới đây Tiêu Thừa như nhớ ra gì đó, thốt lên : - Cách đây mấy tháng huynh thấy hắn cùng một cô nương tay trong tay. Cô nương đó hình như cũng là một gia nhân của Trần phủ, tên là … Tiếu Hương đúng không nhỉ ? Nhưng mà ta nghe nói cô nương đó đã bỏ trốn khỏi phủ từ lâu rồi, lẽ nào cô nương đó … đã chết, quay về ám Trần gia và giết Chu Lương?! Tiêu Vân nghiêm túc : - Sao lại bỏ trốn ? Tiêu Thừa lắc đầu : - Nghe nói là không chịu nổi kiếp gia nhân, nên bỏ trốn khỏi Trần phủ. Vụ đó Trần lão gia bực mình lắm. Nhưng giờ nghĩ lại thấy sơ hở tràn lan. Chắc chắn Tiếu cô nương bị Chu Lương giết chết, nên oán hồn quay trở về Trần gia ám đây . Tiêu Vân cười khẩy, mọi chuyện của vụ việc này tương đối đơn giản nên hắn không muốn quản nhiều, đỡ bị lộ việc trọng sinh. Nhưng hắn có chút quan ngại về tên Lý ngốc, Mộc Hoài Lạc thông minh điềm tĩnh thì chắc chắn suy nghĩ ra được, nhưng Lý ngốc mà làm càn bậy gì đó kinh động oán hồn, hắn dĩ nhiên không có quan tâm mệnh hệ tên Lý ngốc, chỉ là lỡ có gì bất trắc xảy ra, Lý ngốc và Mộc Hoài Lạc còn có pháp lực hộ thân. Hắn với ca ca lại là hai hài tử, mấy oán hồn thích hài tử lắm …. Cứ phải đảm bảo an toàn cho mình cái đã. Tiêu Vân vừa nghĩ vừa đẩy Tiêu Thừa ngồi xuống giường, nói là đi vệ sinh một chút rồi về, thề sống thề chết sẽ không bén mảng tới tiền sảnh . Tiêu Vân lẻn ra được khỏi phòng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới tiền sảnh, lúc này Mộc Hoài Lạc và Lý Tâm Kiệt đang đứng trong biệt phòng dặn dò Trần Kiệm một số việc. Tiêu Vân chạy tới xem xét pháp trận vẽ bằng mực đặc biệt trên sàn vuốt vuốt cằm. Đúng là đệ tử thân truyền có khác, vẽ pháp trận rất tốt. Nghĩ đến đây thì Tiêu Vân chợt thấy có vài phần của pháp trận rất thô sơ. Trên pháp trận hình tròn, chia thành tám phần, mỗi phần vẽ các hoa văn chuẩn xác để khai mở oán hồn. Nhưng đây là pháp trận thiếu sót, đáng lẽ phải thêm hoa văn vào tâm pháp trận, có thể xoa dịu oán hận của oán hồn hơn rất nhiều . Tiêu Vân đang muốn mở miệng mắng chửi hai tên ngu ngốc kia thì sực nhớ. Hai trăm năm trước, những đường hoa văn bổ sung này chưa có xuất hiện . Bởi vì người sáng tạo thêm chúng, chính là … hắn! Tiêu Vân nhếch môi, đáy lòng tự hào về bản thân vô cùng, thực muốn dựng tượng đài tự kỉ một hồi. Nói đời trước Tiêu Vân giỏi nhất là gì, ngoài trừ việc thích gieo họa cho người khác thì chính là nghiên cứu pháp trận. Hắn thông thạo hàng nghìn pháp trận, bí thuật, tự thân sáng tạo ra vô số pháp trận hữu ích . Chỉ giận Tiêu Thừa lại đem chúng đi chiêu dạy hết cho đám đệ tử Bạch Phong phái . Nhưng nói một cách không hề tự phụ, thì hắn tự nhận mình rất giỏi về các trận pháp, chú pháp này . Nức mũi một hồi Tiêu Vân đưa ngón tay lên miệng cắn vào, đi tới tâm trận pháp vẽ thêm một vài đường nhỏ, dĩ nhiên hắn không ngu tới nỗi vẽ cả ra, Mộc Hoài Lạc đang ở đây, chắc chắn sẽ nghi ngờ. Vẽ xong xuôi Tiêu Vân làm điệu phất tay áo rời đi, chưa ra khỏi cửa đã nghe tiếng Lý Tâm Kiệt chửi đổng: - Tiểu tử kia! Ngươi làm gì ở đây thế hả?! Tiêu Vân : … Khẽ quay người lại, Tiêu Vân bày bộ dáng trẻ thơ : - Xin lỗi tiên nhân ca ca, đệ đi lạc ! Lý Tâm Kiệt chạy tới xách cả người Tiêu Vân lên : - Lớn gan lớn mật, muốn chết hả?! Tiêu Vân cúi mặt, che giấu cơn giận trong lòng . Lý-Tâm-Kiệt!!! Ngươi chán sống sao? Bỏ bản chân nhân xuống! Mộc Hoài Lạc lúc này đã chạy tới : - Lý sư đệ, được rồi, bỏ đệ ấy xuống đi! Bây giờ có về cũng không kịp đâu. Trần lão gia, trong lúc chúng ta thi hành trận pháp thì ngài giữ hộ ta hài tử này nhé. Trần Kiệm trong lòng cực kì không muốn nhưng vẫn phải cung kính chấp nhận, đi tới đón Tiêu Vân vào tay. Thế là đại sảnh bốn người, Tiêu Vân khó ở vị Trần Kiệm giữ lấy đứng lùi hẳn vào một góc nhìn Mộc Hoài Lạc và Lý Tâm Kiệt thi pháp. Lý Tâm Kiệt đứng một bên, truyền linh lực xuống trận pháp. Mộc Hoài Lạc thì bắt đầu viết cổ tử vào các khe rãnh giữa các họa tiết . Cổ tự được viết xuống được linh lực Lý Tâm Kiệt truyền vào phát sáng ánh đỏ rồi bay lên. Không khí trong tiền sảnh trở nên trầm lại. Hơi lạnh ùa vào, Trần lão gia vừa sợ hãi vừa lạnh run cầm cập, hai tay vô thức bấu lấy vai nhỏ của Tiêu Vân . Rồi giữa đêm khuya tĩnh mịch, vang lên tiếng loạt xoạt như quét lá ngoài sân, nghe thấy tiếng nước chảy. Tất cả như được tái hiện, như là mọi ngày gia nhân làm việc. Đột ngột có tiếng khóc nghẹn ngào của nữ tử. Giữa đêm bỗng nghe tiếng khóc, đó là một trải nghiệm rùng rợn. Ấn đường Tiêu Vân biến thành chữ “xuyên” vì hai vai bị lão già nhát gan bấu lấy . Giữa pháp trận bỗng hiện ra một cái bóng trắng. Trần Kiệm kinh hãi thốt lên : - Tiếu … Tiếu Hương ?! Bóng trắng kia nhờ hiệu lực của pháp trận trở nên vô nên khá giống người, một cô nương mặc y phục cũ, khuôn mặt thanh thoát, trên tay còn cầm cái chổi, hai mắt đỏ như máu. Bởi lẽ thường, oán hồn đã sát hại sinh linh thì sẽ càng giống quỷ, bộ dáng thập phần đáng sợ . Mộc Hoài Lạc cất tiếng hỏi : - Cô nương là Tiếu Hương ? Bóng trắng kia gật đầu. - Vì sao cô lại chết? Cả người Tiếu Hương run bần bật, hai hốc mắt bắt đầu chảy ra máu, miệng như muốn há ra. Lý Tâm Kiệt truyền thêm linh lực vào pháp trận, ngay lập tức Tiếu Hương lại trở về bộ dáng ban đầu, nức nở nói : - Là hắn giết ta! Hắn nói rằng hắn yêu ta, muốn cưới ta! Ta phát hiện hắn vào thanh lâu ! Ta mắng hắn vài câu, hắn liền xô ta ngã, ta liền không biết gì hết nữa! Lý Tâm Kiệt cau mày tức giận. Thiếu niên trần đời ghét nhất những kẻ vô liêm sỉ như vậy. - Hắn là ai? - Chu Lương!- Tiếu Hương căm hận hét lên. Lúc này Trần Kiệm trong góc phòng giận điên người : - Vậy mà tên đó nói với ta rằng nàng đã bỏ trốn, thì ra hắn lỡ giết nàng rồi giấu xác. Mộc Hoài Lang điềm đạm nói: - Tiếu cô nương, cô có muốn siêu thoát không? Tiếu Hương vừa khóc vừa nói: - Ta rất muốn… nhưng ta hận Chu Lương, giờ Chu Lương chết rồi, ta lại mang sát nghiệt, làm sao siêu thoát được? - Ta sẽ giúp cô! – Mộc Hoài Lạc mỉm cười . Tiếu Hương nghe vậy mừng rỡ cúi người xuống giập đầu tạ ơn Mộc Hoài Lạc . Mộc Hoài Lạc bắt đầu niệm phép. Chưa đầy ba câu linh hồn Tiếu Hương đã biến mất. Lý Tâm Kiệt giật mình: - Mộc sư huynh! Huynh thật lợi hại! Niệm phép giải trừ oán niệm cũng nhanh gọn như vậy?! Mộc Hoài Lạc ngạc nhiên. Y chỉ vừa mới niệm vài câu thôi mà, một oán hồn sao lại có ít oán niệm như vậy, cho dù là có pháp trận này đi nữa! Trần Kiệm đẩy Tiêu Vân đi tới ríu rít cảm ơn. Tiêu Vân thì cười khoái trá trong lòng, âm thầm xoay goắt trở về phòng. Vừa về phòng đã trông thấy gương mặt giận tím người của Tiêu Thừa : - Đệ đi vệ sinh gì mà lâu vậy? Tiêu Vân gượng gạo: - Đệ vừa giải quyết xong thì gặp Lý tiên nhân, huynh ấy mang đệ theo một hồi! - Thật không đấy? Tiêu Vân không chớp mắt đáp lại: - Hoàn toàn là sự thật. … Sáng hôm sau . Huynh đệ Tiêu Vân đã theo Mộc Hoài Lạc và Lý Tâm Kiệt ra khỏi Trần gia. Vừa đi đường Lý Tâm Kiệt vừa không ngừng lải nhải bên tai Tiêu Vân : - Ta nói ngươi nghe chứ tiểu tử này, hôm qua xong việc ngươi chạy đi một tiếng cũng không nói, sao lại có oắt con khó bảo như ngươi chứ? Tiêu Vân im lặng không đáp lại, nội tâm mỉa mai: Ta vẫn còn dễ dạy hơn ngươi đấy, nhớ năm đó phong chủ Bạch Ngự phong đã tức nổ phổi thế nào với tên đại đệ tử thân truyền này. Lý Tâm Kiệt không nhận được hồi đáp liền nổi cáu: - Ai da tiểu tử này, sao ngươi có thể ngó lơ ta như vậy?! Tiêu Thừa bên này có vẻ có chút điếc tai, quay ra hỏi Mộc Hoài Lạc: - Mộc tiên nhân, chúng ta cứ như vậy rời đi, để cha ta ở đó thôi hả? Mộc Hoài Lạc lo Tiêu Thừa và Tiêu Vân vẫn còn lưu luyến nhà, lưu luyến trấn nhỏ này nên an ủi: - Đừng lo, Bạch Phong phái chính là ngôi nhà thứ hai của đệ. Sau này mọi chuyện liên quan tới nơi đây, và cả người cha kia, đệ cứ quên đi. Tiêu Thừa nghe vậy gật gù, lẩm bẩm : - Cứ để cha ta chỉ bị gãy mấy cái xương như vậy thì còn nhẹ quá, chẳng bù gì so với thương tích ông ta gây ra cho nương và A Vân, đệ còn tưởng các huynh sẽ quay lại nhà đệ tiếp tục dạy dỗ ông ta một bài học chứ! Mộc Hoài Lạc : … Lý Tâm Kiệt : … Tiêu Vân: Nói hay quá ca ca!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]