Ba ngày sau đó, lão cha của Tiêu Vân vẫn chìm trong giấc ngủ li bì .
Thứ hắn cho tên “ nghiệt phụ” kia uống là một loại dược hôn mê, được giã từ hoa Hương Thảo, cỏ Mê Linh và nấm Dạ, đây là loại dược đầu tiên mà các tu sĩ học về dược phẩm và linh đan tập làm, bởi vì nó vô cùng đơn giản và nguyên liệu thì thừa mứa, có ở khắp mọi nơi . Nhưng đáng tiếc loại dược này ngoài khiến người uống phải ngủ ra thì chẳng có tác dụng gì, đã vậy tu sĩ tu tiên uống vào thì hoàn toàn không có tác dụng .
Sau này khi lão bà nương – Diệp Tử Vân đi lên làm phong chủ Bạch Nguyệt phong thì hoàn toàn bỏ đi phần luyện điều chế dược này với lí do “ Dễ quá dạy làm gì, ô uế đệ tử Bạch Phong phái!”
Tiêu Vân bấy giờ không có tu vi, cũng chẳng có nhiều sách vở, nguyên liệu muốn điều chế độc dược là không thể. Hắn giờ đến cả sức lực cũng không đọ lại “ nghiệt phụ”, tất nhiên không thể một đấu một giết chết lão, đành phải đi đường vòng.
Lúc này Tiêu Thừa đã theo lời dặn của hắn đứng canh trước trấn, chờ mấy tên tu sĩ được Trần phú hộ mời tới.
Đành mượn tay mấy tên này một chút, cầu mong Trần gia không mời phải lũ giả danh, một môn phái nhỏ thôi cũng được!
Tiêu Vân vừa nghĩ vừa dải một ít hương khí trong gian phòng nhỏ bé xập xệ của nghiệt phụ đang nằm .
Ngẫm nghĩ giờ này cũng sắp hết hiệu lực của hôn mê dược,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-hong-tran-nguyen-cung-nguoi-trai-qua/126199/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.