Cẩm Y Hạ chạy đến địa lao, nơi đây đã bị nổ cho tan bành. Một tu sĩ hóa thần tự bạo có sức phá hủy rất mạnh, chấn động có thể lan tới hơn chục dặm xung quanh. Mặc dù địa lao rất kiên cố và rắn chắc, nhưng bay giờ chỉ là một đống đổ nát tro tàn.
Cẩm Y Hạ điên cuồng dùng tay bới từng lớp đất đá lên, lật hết khối gạch đá này đến khối gạch đá khác, giờ khắc này cô cũng quên mất, mình còn có thể dùng pháp thuật để gạt hết chúng ra.
- Lục Thanh Nhi… Lục Thanh Nhi… cô không được chết… ta không cho phép cô chết… ta không cho phép cô được chết thì cô nhất định phải sống…cô đâu rồi… ra đây cho ta… ra đây cho ta… aaaa…
Cẩm Y Hạ vừa bật khóc vừa liền tay lật đống gạch… hai cánh tay trắng nõn giờ đã toàn là vết thương cùng vết máu. Lúc nãy qua một hồi mây mưa xong cũng chỉ khoác một cái áo ngoài dài tới chân, đầu tóc vẫn còn buông thả hiện tại đã bù xù. Nước mắt cùng với mồ hôi dán những sợi tóc tán loạn quanh mặt, trông chật vật vô cùng.
Thanh Lam dẫn người chạy tới thấy môn chủ của mình như vậy cũng huy động các nữ đệ tử khác cùng tìm. Vì đã sập hết nên không biết đằng nào mà lần.
Mọi ngày thấy môn chủ cao cao tại thượng quen rồi, bây giờ lại thấy người chật vật như vậy mọi người cũng có chút thương cảm. Nhưng chỉ một chút, đó là cái giá phải trả thôi, dồn người ta đến mức phải tự bạo, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-cua-ta-la-mot-tieu-hai-tu/751897/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.