Cơ Hàn đặt đũa xuống bàn, nhìm chằm chằm vào con người đang ăn bình đạm ở bên cạnh.
Bây giờ hắn mới để ý kĩ, y ăn không hề nhai. Lăng Xuyên chỉ bỏ mấy đồ nhỏ nhỏ dễ nuốt vào miệng sau đó nuốt, một cái nhai cũng không thèm cho.
Ăn như vậy không sợ bị mắc nghẹn sao ? Hắn tự hỏi.
Từ khi nào hắn lại không để ý đến thay đổi này của y ? Mà y từ khi nào lại… trở nên như vậy.
Vố dĩ Cơ Hàn đã thấy không đúng lắm, từ lúc y chủ động cho hắn quậy, hắn đã cảm thấy không đúng lắm rồi.
Nhưng mà hắn chịu để ý sao, lúc đó hắn thực vui vẻ, vui đến nỗi não cũng không thèm động, không hề suy nghĩ xem vì cái gì y lại chủ động với mình như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, có những lúc trên giường, miệng thì nói ‘’ rất sướng ‘’ nhưng mặt lại là một biểu cảm đau không thể tả, không hề có sự suиɠ sướиɠ nào hiện lên mặt cả. Nhưng hắn để ý sao ? Không hề, hắn chỉ nghe thấy câu nói đó của y cùng những tiếng rêи ɾỉ như ngân ca kia là đã không khống chế được bản thân mà làm thêm vài lần.
Lăng Xuyên bây giờ rất gầy… thực sự rất gầy. Ăn uống không được bao nhiêu cộng thêm đêm nào cũng dày vò y. Gương mặt đã trở nên trắng bệch, gò má cũng thấy được cả xương luôn rồi.
Cơ Hàn không chịu nổi y như vậy, cũng không chịu nổi chính bản thân mình lại tra như thế. Dưới mí mắt mình còn để y gầy gò như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-cua-ta-la-mot-tieu-hai-tu/751898/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.