Ở trong Dưỡng Tâm điện, Cơ Hàn đang hì hục với đống tấu chương chồng cao như núi lớn.
Đó là tổng cộng 3 ngày nay hắn không đụng chạm vào, vậy mà lại nhiều như vậy.
Cứ dở ra, chán nản đọc đọc, lấy bút viết viết, xong đóng dấu. Hết sức vô vị.
Thảo nào ai cũng không thích ngồi vào cái ghế rồng vàng này. Áp lực hết sức luôn.
Đang ngáp ngáp thì ngoài cửa truyền đến tiếng của hộ vệ canh cửa.
- Bệ hạ, hoàng hậu tới…
Hộ vệ còn chưa nói xong thì cánh cửa đã bị đạp cho phát nằm bẹp dưới đất, dẵm lên cánh cửa là thân hình mảnh khảnh đứng ngược sáng cao thước 7. Trên tay ôm một cục đen… cục trắng sọc đen, dắm lên cửa cứ thế đi vào.
Hộ vệ bên ngoài biến sắc, Mao Trạch công công đứng hầu bên cạnh Cơ Hàn cũng biến sắc.
Lăng Xuyến khí thế từ cửa đi vào, phẫn nộ nhìn chằm chằm người đang mờ mịt ngồi trên long ỷ. Sau đó gằn từng chữ…
- Cơ ! Huyền ! Lan !? Ngươi muốn chết đúng không ?!
Cơ Hàn mù mịt, sao sư tôn lại gọi tên tự của hắn.
- Sư tôn, chuyện gì vậy ? Người thấy không thoải mái ở đâu ?
Hắn đi xuống khỏi ghế, có ý định kéo y lên đó ngồi. Nhưng tay vừa vươn ra thì Lăng Xuyên lùi về phía sau không cho hắn chạm vào.
- Sao ngươi lại làm thế với linh thú của ta ?
Cơ Hàn ngớ ra, à… là chuyện linh thú của sư tôn.
Ớ… linh thú của sư tôn á ? Không phải hắn ép nó đi biểu diễn xiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-cua-ta-la-mot-tieu-hai-tu/751872/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.