“Vậy có cách nào khởi động được Côn Lôn Kính?”
Hi Hà suy nghĩ thật lâu rồi nói: “Thần vật đều có thể tự nhận chủ, có điều…vật dù sao cũng chỉ là vật, không có ý thức. Côn Lôn Kính ban đầu là do sư tôn Ân Phàm tặng cho y, có nói rõ kính chính là tâm, mà tâm cũng chính là kính. Nếu ngươi thao túng được tâm của Ân Phàm thì có thể gián tiếp mở được Côn Lôn Kính.” Hi Hà biến ra ba nén hương bước đến giao cho Mạc Khắc: “Đây là Thôi Tâm Hương. Mỗi nén hương đốt lên sẽ kéo dài một ngày. Người ngửi hương này dù là thần tiên cũng giảm đi mấy phần ý thức. Tuy nhiên, một nén chỉ dùng được với một người, và sau khi dùng thì phải cách mười ngày sau mới dùng lại được nữa. Ngoài ra, máu của ngươi vì trời sinh khắc tinh với người tu tiên, cũng có thể dùng để khống chế ý thức của họ. Chỉ là, hiện giờ có dược tính của Ân Phàm kiềm chế, sợ rằng jchỉ đủ mạnh để khống chế những người có pháp lực thấp hơn ngươi, hoặc là những người nhút nhát dễ sợ.”
“Ta vẫn còn một câu hỏi, không biết có gọi là tham lam quá chăng?”
Hi Hà nhếch môi: “Nếu ta biết, ta sẽ trả lời.”
Mạc Khắc bèn hỏi: “Nếu ta không uống thuốc của sư tôn nữa, không cho ma huyết bị kiềm hãm, nhưng vẫn muốn mọi người xung quanh không phát giác ra, bao gồm cả sư tôn thì liệu có thể không?”
“Không phải không thể, chỉ là sẽ rất đau đớn.”
Mạc Khắc không quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-cao-cao-tai-thuong/2614538/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.