Bạch Ân Phàm cười gằn hai tiếng: “Người chết không phải là người yêu của ta sao? Ngươi nói vậy vì không biết Trác Luân chính là người yêu của ta.”
Hi Hà sửng sốt. Bạch Ân Phàm lại nói: “Ta yêu chàng. Ta cũng có thể giống như Đồng Vi một mạng đổi một mạng cho chàng, chỉ cần chàng được sống, thậm chí vạn kiếp không luân hồi, vĩnh viễn tan thành tro bụi ta cũng chấp nhận. Thế nhưng ta sẽ không vì chàng mà cướp đoạt sự sống của người khác. Không phải ta yêu chàng không đủ sâu bằng ngươi yêu Đồng Vi, mà vì ta hiểu, mạng sống là trân quý biết dường nào. Ngươi muốn người ngươi yêu được sống thì người khác cũng vậy. Hi Hà, ngươi hận Ngũ Thần, ngươi giết bọn họ là được, đừng gây hại đến kẻ vô tội. Đồng Vi cả đời chỉ muốn cứu nhân độ thế, ngươi làm như vậy hắn biết được sẽ vui sao? Hắn liệu có cảm thấy tự hào vì ngươi trả thù mù quáng thế này không?”
“Ngươi không phải Đồng Vi, làm sao ngươi biết chàng nghĩ gì?”
“Vậy ngươi biết Đồng Vi sẽ nghĩ gì sao? Lúc chúng ta vừa thành thần, Đồng Vi đã nói thế nào? Nếu ngươi không nhớ thì để ta nhắc cho ngươi nhớ. Đồng Vi nói rằng nhà của hắn từng rất nghèo, nghèo đến nỗi phụ mẫu bị bệnh dịch cũng không tiền chạy chữa, chỉ có thể giương mắt nhìn họ đau đớn rồi chết đi. Hắn đã nghĩ nếu như lúc đó có ai hảo tâm chịu giơ đôi tay ra giúp đỡ, thì có lẽ phụ mẫu hắn không chết đi đáng thương như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-cao-cao-tai-thuong/2614539/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.