*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sao tự dưng lại mơ thấy chuyện xa lắc xa lơ như vậy chứ? Đúng là xúi quẩy.” Văn Xuân Tương tỉnh lại, xoa trán thầm mắng một câu.
Rõ ràng đã là chuyện hơn vạn năm rồi, nhớ tới bộ dáng ngây ngô ngốc nghếch của mình ngày xưa, Văn Xuân Tương lại hận không thể chạy về quá khức hung hăng đánh cho mình tỉnh ra.
Đồ ngốc!
Hiện giờ y có vô số cách có thể giữ Tống Thanh lại, đâu còn phải đi chung quanh tỏ vẻ đáng thương lại còn chẳng đạt được tí xíu hiệu quả gì như trước đây.
Văn Xuân Tương đứng dậy khỏi mặt đất, quay đầu nhìn tiểu hòa thượng ở bên cạnh, chợt biến sắc.
“Tiểu hòa thượng sắp tiến lên kỳ Hợp Thể ư?”
Văn Xuân Tương khẽ thở dài một tiếng, y cũng quen với tốc độ thi thoảng lại tiến cấp kiểu này của tiểu hòa thượng rồi.
Y nằm mơ một giấc, mơ xong tỉnh dậy, tiểu hòa thượng đã sắp thăng cấp.
Như thể chuyện tu hành với tiểu hòa thượng chỉ giống như ăn cơm uống nước vậy.
Văn Xuân Tương nâng tay, thân thể Tạ Chinh Hồng hơi hơi nổi lên, được Văn Xuân Tương mang đến một đỉnh núi rộng lớn không người.
Tiến cấp cũng không phải chuyện đơn giản, tầm nhìn nên rộng rãi một chút thì hơn.
“Tiểu hòa thượng, lần này ngươi tiến cấp, bổn tọa rốt cuộc cũng có thể nhìn trọn vẹn rồi.” Văn Xuân Tương cúi đầu, hôn một cái lên khóe môi Tạ Chinh Hồng.
Ừm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509047/quyen-3-chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.