Học Viện Thiên Dực, kiến trúc đồ sộ như thần miếu, núi non trùng điệp, kéo dài hơn mười dặm, đúng là không nhìn thấy điểm dừng. 
Phía trước là cái sân thật rộng lớn, được xây bằng đá cẩm thạch bóng loáng, trắng nõn, có thể chứa đủ hơn vạn người. 
Trên quảng trường tụ tập rất nhiều người, mỗi người trẻ tuổi đeo hành lí trên lưng, xếp thành hàng, tụm năm tụm ba thì thầm với nhau, có lẽ bọnhọ cũng là học sinh tới tham gia khảo hạch? 
Già Lam và Tống Thiến Nhi đi xuyên qua đám đông, chen lấn về phía trước, đi tới cửa chính học viện Thiên Dực. 
Cẩn thận nghe ngóng, mới biết mọi người xếp hàng ở đây là vì báo danhtham gia khảo hạch, phải xếp hàng từ sân ngoài sân rộng, cứ xếp hàng như vậy, e là trời tối cũng chưa chắc xếp xong. 
“Già Lam, chúng ta làm sao bây giờ? Nhìn cái hàng ngũ này…không biết xếp đến chừng nào mới xong.” Tống Thiến Nhi nhìn cái hàng dài ơi là dài,không nhịn được phát sầu. 
Già Lam cũng nhíu mày, rầu rĩ. 
Lúc này, bên cạnh có người nói: “Nếu các ngươi không muốn xếp hàng,chậc, vậy thấy cái cửa nhỏ ở đằng trước không? Các ngươi có thể trựctiếp đi vào trong đó.” 
Lời người này vừa nói dứt, những người chung quanh cười khe khẽ. 
Già Lam liếc mắt nhìn về hướng đó, chỉ thấy trước cửa nhỏ treo một bảnghiệu bắt mắt, bên trên viết: Hội trường khảo hạch học sinh ưu tú. 
“Già Lam, ta nghe nói học viện Thiên Dực được phân thành nhiều đẳng cấp, trong đó học sinh có cấp bậc thấp nhất, chính là học sinh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-vo-luong-ma-nu-phuc-hac/646618/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.