Cửa thành bị các nàng bỏ ở phía sau, hai chân dẫm lên đường đá toát ra hơi thở cổ xưa, trong lòng Già Lam dâng lên cảm xúc nồng nàn, hăng hái giơ cao tay, hô lớn: “"Thiến Nhi, tin tưởng ta, chẳng bao lâu nữa, ta sẽ khiến tất cả mọi người trong tòa thành này nhớ kĩ tên ta!” 
"Ta là Già Lam, ta tới rồi —— " 
"Ta là Tống Thiến Nhi, ta tới rồi —— " 
"Ha ha ha ha. . ." 
Cửa thành, các nàng bước đi đường lát gạch thật dài, cười ràng rỡ, phấn chấn. 
Vui sướng như vậy, ý chí chiến đấu vang dội như vậy. 
Nhiều năm về sau, khi các nàng hồi tưởng lại, nhớ lại tất cả chuyện hôm nay, các nàng rất tự hào nói với đối phương một câu, các nàng đã làm được rồi, Phượng Thành là nơi các nàng vỗ cánh bay cao! 
Đi trên đường phố Phượng Thành, thấy phía trước có đám người tụ tập ở xa xa, ngăn chặn con đường. 
“Đã xảy ra chuyện gì?” 
“Nghe nói Phượng gia có người chết, muốn chuẩn bị lễ tang, Phượng tam tiểu thư cho người đi mua quan tài tốt nhất. Này, đang ở hai cửa tiệm quan tài lựa chọn đấy.” 
“Tang lễ? Người nào ở Phượng gia chết? Có thể khiến Phượng tam tiểu thư tự mình sai người đi mua hòm?” 
“Ai biết. Ta có người bà con làm việc ở Phượng gia. Nếu Phượng gia có chuyện gì, hắn ta sẽ nói cho ta biết trước tiên, tới bây giờ ta vẫn chưa nhận được tin tức gì.” 
“Lạ…” 
Nghe mọi người thảo luận, Già Lam kéo Tống Thiến Nhi chen vào đám đông, Phượng gia muốn làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-vo-luong-ma-nu-phuc-hac/646617/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.