Cả người Phượng Thiên Sách bị vây trong gió lốc lớn, bóng dáng càng ngày càng mờ ảo, giống như sẽ mờ nhạt trong gió lốc. Sức mạnh kinh người,nàng không khỏi nhìn ngây ngô.
Đây là chiến kĩ linh thuật gió.
Nàng từng nhìn thấy Phượng Thiên Dục thi triển chiến kĩ linh thuật gió,nhưng so với Phượng Thiên Sách chẳng khác nào phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷlớn, căn bản không phải cùng một trình độ.
Nhưng, hiện tại chỉ bắt mấy con cá thôi mà, có cần thi triển chiến kĩ hoa mĩ như vậy không?
Chỉ thấy hai tay Phượng Thiên Sách rung một cái, cơn lốc liền bắn rangoài, xâm nhập vào trong nước. Suối nước liền dâng lên cơn sóng, bọtnước bắn tung tóe, dưới sự quấy nhiễu của từng đợt lốc, từng con cá sống liền tự động từ trong nước nhảy ra ngoài, ngoan ngoãn từ khe suối nhảylên bờ.
Một con, hai con, ba con, lại có hơn mười con.
“Được rồi, được rồi, đủ!” Già Lam vội vã ngăn cản hắn, cứ như vậy hoài chắc hắn vớt hết cá trong suối lên bờ quá!
Trên trán nàng trượt xuống một giọt mồ hôi lớn, không nhịn được suyđoán, chẳng lẽ từ nhỏ đến lớn, Phượng đại thiếu gia chưa từng bắt cá,đây là lần đầu tiên ư? Hơn nữa, làm gì có ai bắt cá kiểu này chứ?
Già Lam khom người, không hề vạch trần Phượng Thiên Sách, bắt đầu thu thập cá.
“Cẩn thận đấy, đừng làm tay bị thương, ta còn chờ nàng đích thân nướngcá cho ta ăn đó.” Phượng Thiên Sách đưa cho nàng một thanh chủy thủ (dao găm) tinh xảo, để nàng làm cá.
“Khách quan, ngài ngồi chờ đi, chờ ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-vo-luong-ma-nu-phuc-hac/646606/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.