Chủ nhân của Thiên Thiên không phải sư phụ của nàng còn có thể là ai?
Già Lam cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, làm sao có thể? Người sư phụ đức cao vọng trọng, vĩ đại như trích tiên trong mắt nàng, làm sao cóthể là người đàn ông đanh đá hoang đường, sớm chiều ở chung này cơ chứ?
Không thể nào! Không thể nào! Nhất định là nàng bị ảo giác trước khi chết rồi.
Tiếng gió thổi bên tai càng lúc càng lớn, làm thính giác nàng ù ù. Đầuóc nàng càng lúc càng mù mờ, dần dần mất đi tri giác, dần dần mất đi tri giác, giây phút hấp hối sau cùng, nàng thật sự cảm nhận được nhiệt độcơ thể của Phượng Thiên Sách, ấm áp như vậy, an toàn như vậy.
Trước khi chết, có người ở cùng với nàng, nàng không còn là người cô đơn nữa, cảm giác này thật tốt…
Vách đá cheo leo, Nạp Lan Tiêu Bạch dừng ở mép vách đá, nghiêng tai lắng nghe âm thanh dưới vách đá, cả người hắn chìm đắm vào bầu không khí rất khó diễn tả, là mờ mịt, là rét lạnh, như tiên đọa lạc hay là…
Mười sáu cao thủ kiếm sư đồng loạt nhìn bóng lưng của chủ tử mình, nhưng không ai dám tới gần hắn.
“Nạp Lan Tiêu Bạch, ngươi cũng muốn nhảy xuống cứu nàng sao?” Bá HầuTrường Dã trôi lơ lửng trên không trung, từ trên cao nhìn xuống, ngóxuống nhóm người đứng bên dưới, hắn giống như ông vua nắm quyền điềukhiển sống chết của mọi người.
Nạp Lan Tiêu Bạch không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng ở mép vách núi,hơi thở của hắn càng mờ ảo giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-vo-luong-ma-nu-phuc-hac/646604/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.