Vừa bước chân xuống xe buýt, từ đằng xa đã có người đứng cạnh xe máy gọi cậu rồi. " Tiểu Thiên, bên này, bên này. " Nhìn thấy người gọi mình, Lâm Thiên đeo ba lô chạy lại. " Chú Phúc, sao chú lại ra đây?"
Người vừa gọi Lâm Thiên là Trình Phúc, là ba của Hải Thâm, là hàng xóm cạnh nhà cậu. Chú Phúc rất tốt bụng. Trước đây cha con cậu chuyển đến vùng đất này, không quen biết ai ở đây nhưng gia đình chú Phúc lại rất nhiệt tình giúp đỡ hai cha con cậu. Khi đó cậu mới được gần một tuổi nên rất cần sự giúp đỡ của gia đình chú. Dần dần, hai gia đình thân thiết với nhau như người một nhà và cậu cùng Hải Thâm cũng thân như anh em một nhà.
Chú Phúc vừa chở Lâm Thiên vừa hỏi: "Sao thằng Thâm lại không về cùng cháu?"
"Cậu ấy mới nhận được thông báo vào làm ở công ty Thiên Không nên muốn ở lại chuẩn bị. Với lại cậu ấy bảo với cháu là mới về rồi nên thôi. "
"À, ra vậy!" Chú Phúc nhận được câu trả lời thì cũng không hỏi gì nhiều nữa mà tập trung lái xe trở về.
Từ bến xe về đến nhà cậu mất 5 phút đi xe. Về đến nhà, cậu thấy ba mình đang phơi thuốc thì đi lại phụ giúp.
"Ba, con về rồi, ba nghỉ tay để con làm cho ạ!"
Lâm Thái nghe thấy tiếng của cậu thì dừng tay, quay sang nhìn." Về rồi đấy hả con? Mau vào nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đi đường xa chắc mệt lắm rồi! Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-trong-game-muon-gap-ta-/3333832/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.