🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau đó, hắn dẫn theo Nhiếp Hồn lão tổ đi khoảng mười dặm, quả nhiên đã nhìn thấy Đông Phương Thiết Nhân, Lạc Dương và Tuyết Hương, tất nhiên còn có cả khôi lỗi Hắc Giáp của Nhiếp Hồn lão tổ.

Chỉ có điều, lúc này khôi lỗi Hắc Giáp trông rất thảm hại, bị ba người Đông Phương Thiết Nhân xếp thành tư thế Tam Tài để trấn áp.

Trên người Hắc Giáp đại hán có một chiếc đại ấn, kim quang lấp lánh trông rất huyền bí, nhưng khí tức tỏa ra lại cực kỳ nặng nề.

Từ đẳng xa, Dương Bách Xuyên đã thấy ba người Đông Phương Thiết Nhân, Lạc Dương và Tuyết Hương bao vây Hắc Giáp đại hán ở chính giữa, còn Hắc Giáp đại hán thì nằm rạp trên mặt đất, trên người hắn ta có một chiếc đại ấn lơ lửng phát ra kim quang.

Ba người Đông Phương Thiết Nhân thì đang dùng pháp lực điều khiển đại ấn, rõ ràng là đang cung cấp pháp lực để duy trì đại ấn trấn áp Hắc Giáp đại hán.

Thấy cảnh tượng này, Dương Bách Xuyên liền bật cười, giống như suy đoán của hắn, chiếc bảo vật đại ấn này nhất định là của Đông Phương Thiết Nhân.

Đã nói rồi, thân là dòng dõi duy nhất của gia tộc Đông Phương, tôn tử của phong hào Tiên Đế là Đông Phương Hạo Thiên thì trên người Đông Phương Thiết Nhân tất nhiên phải có thủ đoạn bảo mệnh.

Chiếc đại ấn này, Lạc Dương không có, Tuyết Hương càng không có, chỉ có thể là vật của Đông Phương Thiết Nhân.

Lúc Dương Bách Xuyên tiến lại gần, Đông Phương Thiết Nhân đương nhiên cũng nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi tới, nhưng khi thấy Nhiếp Hồn lão tổ lại đang theo sau Dương Bach Xuyen, sắc mặt của Đông Phương Thiết Nhân lập tức thay đổi.

"Thiết Nhân, đừng căng thẳng, không sao nữa rồi. Ba người các ngươi có thể thả Hắc Giáp đại hán này ra được rồi, Nhiếp Hồn lão tổ đã quy phục ta, không có gì đâu." Dương Bách Xuyên đương nhiên nhìn thấy sắc mặt biến đổi của ba người Đông Phuơng Thiet Nhan va Lạc Duong, so la co hiểu lam nen han voi noi ro ra để bọn họ không lo lắng.

Mà ba người Đông Phương Thiết Nhân sau khi nghe thấy lời Dương Bách Xuyên nói, lại nhìn Nhiếp Hồn lão tổ đi theo sau hắn trông có vẻ cung kính lạ thường, hình như đúng là như vậy.

Nhưng có một van đề ma mọi nguoi đeu biet ro, chính là Nhiếp Hồn lão tổ có sở trường thao túng, lại tu luyện Nhiếp Hồn đại pháp.

Lúc này Dương Bách Xuyên và Nhiếp Hồn lão tổ nghênh ngang bước tới, ai mà biết liệu có vấn đề gì không?

Ba người Đông Phương Thiết Nhân, Lạc Dương, Tuyết Hương liếc nhìn nhau, trong mắt ba người đều mang theo sự lo lắng, ngay sau đó bọn họ nhanh chóng thu hồi công pháp và lui lại.

Đông Phương Thiết Nhân vung tay thu hồi đại ấn, biến thành một khối ấn vàng to bằng nắm tay vào lòng bàn tay, sau đó cả ba người lui về phía sau, giữ một khoảng cách nhất định với Dương Bách Xuyên và Hắc Giáp đại hán.

“Xuyên Tử, có phải huynh đã bị lão già Nhiếp Hồn lão tổ chết tiệt kia khống chế rồi không?" Đông Phương Thiết Nhân lớn tiếng nói với Dương Bách Xuyên, sau đó tức giận quát lớn về phía Nhiếp Hồn lão tổ: "Lão bất tử, mẹ nó, ngươi thả huynh đệ ta ra, nếu không hôm nay Đông Phương Thiết Nhân ta dù có liều mạng cũng phải quyết chiến với ngươi!"

Lời nói thì là vậy, nhưng trong lòng Đông Phương Thiết Nhân biết rõ, nếu Dương Bách Xuyên thực sự bị Nhiếp Hồn lão tổ khống chế thì hắn chẳng có chút tự tin nào để liều mạng đối phó với Nhiếp Hồn lão tổ. Không nói đến chuyện khác chỉ riêng Hắc Giáp đại hán kia cũng suýt chút nữa lấy mạng ba người bọn họ Cuối cùng vẫn là nhờ hắn mời đại ấn Tiên Sơn mà gia gia ban tặng trước khi đi ra, liên thủ với Lạc Dương và Tuyết Hương mới trấn áp được Hắc Giáp đại hán.

Ban đầu bọn họ nghĩ chỉ cần chờ thêm một chút là có thể trấn áp được Hắc Giáp đại hán đến chết, sau đó sẽ quay lại tìm Dương Bách Xuyên. Ai ngờ Dương Bách Xuyên lại tới trước, còn đi cùng với Nhiếp Hồn lão tổ đến đây, nghênh ngang bước tới như không có chuyện gì xảy ra.

Nhiếp Hồn lão tổ là ai chứ, tu vi của lão ta thế nào, còn tu vi của Dương Bách Xuyên lại ra sao, ba người bọn họ đều biết rõ. Điều đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là Dương Bách Xuyên đã bị Nhiếp Hồn lão tổ khống chế, lúc này đến tìm ba người bọn họ chắc chắn là một cái bẫy.

Sau khi ba người trao đổi ánh mắt, bọn họ lập tức lui lại giữ khoảng cách, đồng thời phải phòng bị, sợ rằng đây là âm mưu của Nhiếp Hồn lão tổ, kẻo cả ba người bọn họ đều rơi vào bẫy, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ mất mạng.

Dương Bách Xuyen va Nhiếp Hồn lao tổ đeu nghe thay loi noi của Đông Phương Thiết Nhân.

Dương Bách Xuyên thì cảm động vì hắn nghe ra được trong lời nói của Đông Phương Thiết Nhân là sự lo lắng dành cho mình. Còn Nhiếp Hồn lão tổ thì lại vô cùng khổ sở, rất muốn nói một câu: "Mẹ nó, ta mới là người bị khống chế đây này!”

Nhìn thấy ba người Đông Phương Thiết Nhân, Lạc Dương, Tuyết Hương cảnh giác và lo lắng như vậy, sau khi cảm động, Dương Bách Xuyên vung tay ra lệnh cho Nhiếp Hồn lão tổ: "Cho bọn họ một bằng chứng đi, nếu không thì bọn họ không tin đâu!"

Khóe miệng Nhiếp Hồn lão tổ co quắp, lão ta đứng đối mặt với Dương Bách Xuyên, hai chân quỳ xuống, cao giọng nói: "Chủ nhân tại thượng, tất cả đều là lỗi của lão nô."

Nói xong, lão ta lại nhìn ba người Đông Phương Thiết Nhân với vẻ mặt khổ sở, khóe miệng co quắp nói: "Ba vị, ta mới là người bị khống chế đây này!"

Câu nói của Nhiếp Hồn lão tổ vừa dứt, ba người Đông Phương Thiết Nhân ở phía xa đều trợn mắt há hốc miệng, nhưng ngay sau đó bọn họ đều reo hò vui mừng, cũng lập tức hiểu ra không phải Nhiếp Hồn lão tổ khống chế Dương Bách Xuyên, mà là Dương Bách Xuyên khống chế Nhiếp Hồn lão tổ.

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều ba người bọn họ có thể chắc chắn, đó là Dương Bách Xuyên không bị Nhiếp Hồn lão tổ khống chế, càng không có âm mưu nào cả.

Lý do thực ra rat đon gian, bởi le Nhiếp Hồn lão tổ đường đường là một cao thủ Tiên Vương đại viên mãn, muốn đối phó với bọn họ thì hoàn toàn không cần phải diễn trò mà quỳ xuống trước một người có tu vi yếu hơn lão ta một đại tầng thứ như Dương Bách Xuyên, Tiên Vương có phong cốt của Tiên Vương.

Điều đó chỉ có thể chứng minh là Dương Bách Xuyên thật sự đã khống chế Nhiếp Hồn lão tổ, lúc này bọn họ cuối cùng cũng yên tâm.

Đông Phương Thiết Nhân lớn tiếng kêu lên, lao về phía Dương Bách Xuyên.

Mấy người gặp nhau, ai nấy đều kể lại những chuyện kinh tâm động phách trước đó, đồng thời cũng vô cùng thổn thức.


Một cơ hội có thể giúp hắn thăng tiến cảnh giới.

Bởi vì nhắc đến bảo tàng Hắc Hà, Nhiếp Hồn lão tổ cũng biết, hơn nữa còn nói mục đích lần này của lão ta cũng là nhằm vào bảo tàng Hắc Hà.

Đông Phương Thiết Nhân biết rất ít thông tin về bảo tàng Hắc Hà, nhưng Nhiếp Hồn lão tổ lại nói với Dương Bách Xuyên một vài lời khiến Dương Bách Xuyên phấn khích trong lòng.

Theo như Nhiếp Hồn lao tổ nói, lao ta tham chí đã từng đến bảo tàng Hắc Hà.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.