🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đối với Nhiếp Hồn lão tổ, hiện tại lão ta không còn bất kỳ lựa chọn nào nữa, chỉ có thể là nghe theo lời của Dương mỗ mà thôi.

Lão ta bèn liên tục gật đầu bằng lòng.

Mặc dù bị Dương Bach Xuyen nam giữ sinh tử, nhưng that ra trong lòng Nhiếp Hồn lão tổ hay đung hơn là Ốc Hữu Chí biết rất rõ, chỉ cần lão ta không phản kháng thì sẽ không sao. Ngược lại, suy nghĩ kỹ, vị chủ nhân này thực ra có chút thần bí, có lẽ đi theo hắn sau này cũng chưa hẳn là điều xấu.

Chưa nói đến những thủ đoạn thần thông liên tiếp của hắn trước đó, chỉ riêng giọt nước màu xanh lục mà lão ta vừa sử dụng lúc nãy, thế mà chỉ trong khoảng thời gian mười hơi thở ngan ngui đã chữa lanh thương tích trên thân thể lão ta. Đối với Nhiếp Hồn lão tổ, điều này quả thật là chuyện chưa từng nghe thấy bao giờ.

Bảo vật gì mà lại có thể có hiệu quả thần kỳ như vậy?

Nhiếp Hồn lão tổ trước đây chưa từng nghe nói qua.

Một giọt nước không chỉ chữa lành thương tích trên thân thể lão ta mà thậm chí cả thần hồn trước đó bị tổn hại cũng mơ hồ được chữa trị, có thể nói là kỳ tích cũng không quá đáng.

Trước đó, lão ta đã bị quả sấm trong tay vị chủ nhân này nổ hai lần liên tiếp, hủy hoại quải trượng đầu lâu, hao cạn pháp lực và thần hồn. Dù đã sử dụng hết các thủ đoạn của Tiên Vương đại viên mãn, cuối cùng chỉ có thể khó khăn giữ lại nửa cái mạng già. Ban đầu, lão ta cứ tưởng dù chủ nhân này có tha mạng cho lão ta thì muốn khôi phục lại cũng phải mất ít nhất mười năm, tám năm.

Nhưng bây giờ, lão ta tin chắc chỉ trong nửa tháng là có thể phục hồi.

Thực sự lão ta đã bị một giọt nước của vị chủ nhân này làm kinh ngạc đến run sợ.

Bảo vật thế gian cũng không hơn gì cái này, hoặc có thể chỉ có như thế thôi?

Cho đến gio phut nay, Nhiep Hồn lao tổ mới chính thức nhìn nhan vị chủ nhân trước mắt.

Hắn ... rốt cuộc là ai?

Dù sao cũng chắc chắn không phải là một kẻ vô danh rồi, trước đây, lão ta cứ luôn nghĩ vị chủ nhân này là một kẻ vô danh tiểu tốt.

Ngược lại, bây giờ Nhiếp Hồn lão tổ lại cho rằng vị chủ nhân này nhất định là một đệ tử xuất thân từ một đại gia tộc hoặc tông môn nào đó, hơn nữa còn là loại siêu nhiên.

Bởi vì những thần thông bí pháp trước đó, mặc dù Nhiếp Hồn lão tổ chưa từng thấy qua, nhưng lão ta có thể khẳng định đó là bí pháp thần thông cấp cao. Trong Tiên Giới, hễ là bí pháp thần thông cấp cao, không ngoại lệ đều xuất thân từ các đại gia tộc, đại tông môn.

Cộng thêm giọt nước thần bí kia và loại quả màu vàng đất đã nổ lão ta trước đó, bất kỳ thứ nào cũng là bảo vật nghịch thiên, nghĩ đến thôi đã khiến lão ta cảm thấy rợn tóc gáy.

Cho nên, nghĩ kỹ lại, Nhiếp Hồn lão tổ lại cho rằng đi theo vị chủ nhân này tương lai cũng không phải là chuyện xấu.

Thuc ra, Nhiep Hồn lao tổ rat muon hỏi boi canh lai lịch của vị chủ nhân này, nhưng lão ta không dám.

Dù sao, trước đó hai người còn đang liều mạng giao chiến, người nào cũng muốn giết chết người kia, nhưng hiện giờ lão ta lại trở thành nô bộc của hắn.

Nhiếp Hồn lão tổ tất nhiên vẫn giác ngộ ra điểm này.

Sau khi phân tích xong vị chủ nhân này, Nhiếp Hồn lão tổ cũng suy nghĩ đến vị trí của mình, hoặc có thể nói là giá trị của mình.

Giá trị của lão ta đối với vị chủ nhân này sẽ quyết định vận mệnh và tiền đồ của lão ta sau này.

Nghĩ kỹ lại, thực ra giá trị của Nhiếp Hồn lão tổ đối với vị chủ nhân hiện tại vẫn là rất lớn.

Trước hết, nói về tu vi, lão ta đã là Tiên Vương đại viên mãn, chỉ cách một bước nữa là thành cường giả Tiên Đế. Tiên Giới tuy là rộng lớn nhưng số người có tu vi đạt đến cấp bậc như lão ta chắc chắn không nhiều.

Ngoai ra, lão ta còn có thể điều khiển hai khôi lỗi Á Thánh trong tay, cho dù để lão ta đối đầu chính diện với Tiên Đế cũng có đủ sức chống cự, có thể giúp đỡ vị chủ nhân chỉ có tu vi Tiên Quân này rất nhiều. Cho nên, xét trong thời gian ngắn, giá trị của lão ta rất lớn, chỉ cần không tự tìm đường chết, lão ta hoàn toàn có thể sống yên ổn.

Sau khi nghĩ thông suốt, trong lòng Nhiếp Hồn lão tổ đã cảm thấy yên tâm hơn.

Còn đối với Dương mỗ, lúc này trong lòng hắn thực sự đang thầm vui mừng.

Thần phục được một Nhiếp Hồn lão tổ có ý nghĩa phi phàm đối với hắn. Hơn nữa, hắn luôn có cảm thấy lão già này không hề đơn giản.

Dù thế nào đi nữa, đã thần phục hắn thì rõ ràng đây là chuyện tốt.

Trong lòng muốn không vui cũng khó.

Sau khi hoàn thành nghi thức đơn giản, Dương Bách Xuyên không khách sáo với Nhiếp Hồn lão tổ nữa. Trong lòng hắn vẫn còn lo lắng về ba người Đông Phương Thiết Nhân, Lạc Dương và Tuyết Hương. Trước đó, Nhiếp Hồn lão tổ đã phái một Hắc Giáp đại hán đuổi theo ba người bọn họ, không biết hiện tại tình hình của ba người ra sao rồi.


Dương Bách Xuyên hơi sững sờ, cũng nhếch miệng cười tươi, nhưng cũng hiểu ra. Điều Nhiếp Hồn lão tổ nói có thể là sự thật, nếu Hắc Giáp đại hán không bị ba người Đông Phương Thiết Nhân áp chế, có lẽ lão già này đã triệu hồi hắn ta từ trước để đối phó với mình rồi.

Chỉ có bị ba người Đông Phương Thiết Nhân giữ chân, hắn ta mới không đến được.

"Vậy thì đi thôi, chúng ta đi xem thử~"

Suy cho cùng, Dương Bách Xuyên vẫn không yên tâm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.