🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lần này, thứ mà Dương Bách Xuyên sử dụng chính là "Bát Bộ Thiên Long Kinh", là bí pháp được truyền thụ khi xưa trong lần đến đạo tràng của sư nương Thiên Cơ để đối phó với Thần Đế Giang lúc hắn khảy đàn cổ cầm, cuối cùng phá vỡ tiếng đàn vô thượng thần thông của Thần Đế Giang.

Nhớ lại khi xưa, sau khi phá giải lần lượt ba vị thần hộ vệ là Thủy Thần, Thi Xa Thần và Thần Đế Giang, Dương Bách Xuyên còn nhận được ba viên thần châu. Đáng tiếc là khi tiến nhập vào đạo tràng của sư nương, ba viên thần châu đã bị tiêu hao để mở cửa, ba viên thần châu chính là ba chìa khóa, nếu không, hôm nay có thể dùng tới rồi.

Tuy vậy, "Bát Bộ Thiên Long Kinh" do lão nhân truyền thụ cũng là một diệu pháp vô thượng, chuyên dùng để làm nhiễu loạn tâm thần, đạo tâm, huyễn cảnh, v.v. của đối phương.

Lúc này, Nhiếp Hồn lão tổ cũng đã liều mạng, ngưng tụ mây đen thành một cự thú khổng lồ, thiên uy to lớn, trong nháy mắt đã khóa chặt Dương Bách Xuyên.

Trong nháy mắt, cự thú được ngưng tụ từ mây đen lao xuống từ trên trời, nhắm thẳng vào Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên niệm chú "Bát Bộ Thiên Long Kinh" thông qua Tượng Thần Bản Mệnh, chỉ với ba nghìn chữ ngắn ngủi, từng chữ đều là chân ngôn, mỗi câu đều tiêu hao một lượng lớn pháp lực và lực Thần Hồn trong cơ thể hắn.

Khi tụng niệm, mồ hôi trên trán hắn chảy ròng ròng, lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, đến giây phút cuối cùng, đến cả cơ thể cũng run rẩy, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì.

Ba nghìn chữ chân ngon ngan ngui, luc lần đầu tiên Dương Bách Xuyên thử cũng gặp tình trạng này, giờ cũng vậy, chỉ có điều uy lực tất nhiên đã khác biệt không ít.

Khi cự thú ngưng tụ từ mây đen còn cách đỉnh đầu Dương Bách Xuyên ba thước, mồ hôi trên người Dương Bách Xuyên tuôn ra như mưa, cuối cùng cũng niệm xong "Bát Bộ Thiên Long Kinh".

Nhiếp Hồn lão tổ đứng từ xa theo dõi, kỳ thực cũng đang căng thẳng. Lần này, lão ta đã thi triển ra hết vốn liếng, đây là cấm thuật cấp cao trong Nhiếp Hồn đại pháp, chỉ một lần tung ra đã rút cạn tám, chín phần lực lượng của lão ta, nếu như lần này không hạ được Dương Bách Xuyên, lão ta sẽ phải bỏ chạy.

Thực ra, thứ mà Nhiếp Hồn lão tổ thật sự cường đại nhất chính là khả năng thao túng hồn phách Nguyên Thần của người khác, mà mặc dù chính bản thân lão ta là cao thủ Tiên Vương Cảnh đại viên mãn, nhưng lực lượng thân thể lại là nhược điểm. Do đó, lão ta đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, trộm từ cổ mộ tiên gia mà luyện thành hai con khôi lỗi Á Thánh, chính là dùng để bảo vệ bản thân lão ta.

Nhưng giờ thì sao?

Hắc Giáp đại hán được phái đi truy đuổi những người khác đến giờ vẫn chưa quay về, chỉ có thể chứng tỏ là đã bị vây chặt.

Còn con khôi lỗi kia thì đã bị tiểu tử kia phong ấn vào huyết quan, chỉ còn lão ta, thật sự không thể để Dương Bách Xuyên tiếp cận gần mình.

Bởi vì theo Nhiếp Hồn lão tổ thấy, tiểu tử này ngay cả khôi lỗi Á Thánh của lão ta cũng có thể trấn áp, ắt hẳn tên này có lực lượng vô cùng cường đại, quan trọng hơn là tiểu tử này liên tục thi triển thủ đoạn, khó lòng phòng bị.

Quan trọng hơn đau là Nhiếp Hồn đại pháp của lão ta lại chẳng có chút tác dụng gì đối với tiểu tử kia, mấy lần đều bị hóa giải, thậm chí khi xâm nhập vào thức hải cũng không có kết quả.

Đây mới là điều chí mạng.

Nhiếp Hồn đại pháp đích thật là cường đại, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có khả năng thi triển và khống chế mới được, mà đại pháp của lão ta lại không có tác dụng với đối phương, vậy làm sao có thể khống chế?

Vì vậy, lần này Nhiếp Hồn lão tổ quyết định dốc hết vốn liếng cho một đòn này, nếu vẫn không hạ gục được Dương Bách Xuyên, lão ta sẽ không do dự mà rút lui.

Đám lão quái vật tu luyện qua vô số năm đều tinh thông việc tránh hung tìm cát.

Nhiếp Hồn lão tổ nhìn thấy cự thú do bí pháp của lão ta ngưng tụ thành, sau khi tiếp cận đỉnh đầu Dương Bách Xuyên khoảng ba thước, cuối cùng lão ta cười lớn. Trong mắt lão ta, lúc này Dương Bách Xuyên đang mồ hôi nhễ nhại, trông như bị dọa đến mức ngây dại.

Hậu bối mãi vẫn là hậu bối, muốn đấu với lão tổ ta sao, ngươi còn kém xa lắm - Nhiếp Hồn lão tổ lẩm bẩm trong miệng.

Chỉ là ...

Chưa dứt lời, Nhiếp Hồn lão tổ đã thấy Dương Bách Xuyên gầm lên một tiếng, lập tức thấy được từ trên người Dương Bách Xuyên bùng phát bạch quang, trong nháy mắt có tám con rồng ngân bạch phóng ra từ thân thể hắn.

"Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao!"

Tám tiếng long ngâm vang trời kinh thiên động địa.

Giờ khắc này, toàn thân Nhiếp Hồn lão tổ cũng theo đó mà run rẩy, tròng mắt trợn tròn, lắp bắp nói: "Sao có thể?"


Nhiếp Hồn lão tổ nhìn thấy, bên trong đám mây đen to lớn do lão ngưng tụ, từng tia bạch quang bắn ra, giống như sắp nứt toác.

Âm ầm!

Một tiếng nổ nặng nề vang lên, toàn bộ cự thú mây đen tứ phân ngũ liệt, hóa thành tro bụi, bị tiêu diệt hoàn toàn.

"A ... phụt!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.