🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lúc này, Dương Bách Xuyên cũng nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Nhiếp Hồn lão tổ, cũng thấy rõ lão bất tử già nua kia phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng ngay sau đó, lão ta quay người bay đi, lại không chút do dự mà bỏ chạy.

"Hu, con muon chạy, muon rồi! Thiên Long Tru Ma!"

Một tiếng hừ lạnh vang lên, Dương Bách Xuyên vung tay kết quyết, tám con thiên long trắng bạc được hình thành cho chân ngôn của hắn trên không trung sau khi phá tan cự thú mây đen, dù đã mờ nhạt đi không ít, nhưng vẫn duy trì được trạng thái Bát Bộ Thiên Long, theo sự chỉ huy của hắn, long ngâm rung trời, đột nhiên đuổi theo Nhiếp Hồn lão tổ.

Khó khăn lắm mới chiếm thế thượng phong, Dương Bách Xuyên tuyệt đối sẽ không để Nhiếp Hồn lão tổ dễ dàng trốn thoát như thế.

Đối với Nhiếp Hồn lão tổ, lão ta chắc chắn không ngờ Dương Bách Xuyên lại khó đối phó như vậy, Dương Bách Xuyên sở hữu vô số thần thông cấp cao, hết cái này đến cái khác.

Thấy cự thú mây đen dã bị tiêu diệt, lão ta biết không thể tiếp tục chiến đấu nữa, lão ta vừa mới xuất sơn không lâu nên không muốn tổn thất quá lớn, ai ngờ hôm nay lại đụng phải tên sát tinh thế này?

Tuy là trong lòng không sợ tiểu tử kia, nhưng cũng chẳng cần phải liều mạng tiếp tục.

Vừa rồi thi triển Nhiếp Hồn đại phap, lão ta đa tổn that một hồn thú, trong quải trượng của lão ta có ba hồn đại mãnh thú, đều là bảo bối mà lão ta đã hao tốn tâm huyết nuôi dưỡng, bây giờ chỉ vì một tiểu tử cảnh giới Tiên Quân mà tổn thất một con, thật là đau lòng.

Đối mặt với tiểu tử này, lão ta liên tục gặp phải trở ngại, trong lòng lão ta thực sự đang rỉ máu. Tuy là lão ta xem thường tu vi của tiểu tử này, nhưng vào giờ khắc này, lão ta lại nhạy bén cảm nhận được sự nguy hiểm, vì thế đã không chút do dự mà rút lui.

Lão ta đã tổn thất không ít, Nguyên Thần bị phản phệ khiến lão ta bị thương, tạm thời phải tránh né thế công, sau này quay lại tính sổ cũng được.

Khôi lỗi Á Thánh đã bị tiểu tử kia thu giữ, chuyện này không thể bỏ qua, nhất định phải lấy lại.

Nhưng bây giờ không phải lúc, lão ta đã bị phản phệ đến nỗi bị thương, cần tạm thời rút lui, lão ta vẫn còn một con khôi lỗi Hắc Giáp Á Thánh, sau khi triệu hồi và dưỡng khỏi thương thế, rồi quay lại chắc chắn sẽ nghiền nát tiểu tử kia thành muôn mảnh.

Trong lòng Nhiếp Hồn lão tổ đã tính toán kỹ lưỡng, nhưng lão ta lại đánh giá thấp Dương Bách Xuyên rồi.

"Bát Bộ Thiên Long" thật ra là đại thần thông, cho dù Dương Bách Xuyên thi triển cũng phải mất nhiều sức khiến mồ hôi tuôn như mưa, suýt chút nữa bị thương, nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn lập tức quét tới Nhiếp Hồn lão tổ.

Chỉ trong nháy mắt, dù đã di chuyển cách xa cả ngàn mét nhưng trong lòng Nhiếp Hồn lão tổ vẫn giật mình, lão ta phát hiện tám con thiên long đang lao thẳng về phía mình, đây là đại thần thông cấp cao, lão ta biết căn bản không thể né tránh.

Chỉ có thể nghiến răng mà đối đầu, nếu không thì cái mạng già của lão ta có lẽ sẽ mất.

Sắc mặt Nhiếp Hồn lão tổ cực kỳ khó coi, lão ta phẫn nộ gào lên: "Tiểu bối ngươi thật khinh người quá đáng!"

Nhiếp Hồn lão tổ cảm nhận được áp lực, vừa chửi bới vừa chỉ mạnh lên cây quải trượng đầu lâu trong tay và hét lớn: "Nhiếp Hồn, Địa Thiên Song Sát, khởi!"

Tiếng hét cuối cùng vang lên, Nhiếp Hồn lão tổ giơ cao cây quải trượng đầu lâu lên, hướng về phía tám con thiên long đang lao tới sau lưng.

Ngay sau đó, cây quải trượng đầu lâu bộc phát u quang.

"Rống!"

"Gào!"

Trong đạo U quang mênh mông to lớn ấy xuất hiện hai con yêu hồn hung mãnh, chính là hai hung hồn mà Nhiếp Hồn lão tổ đã nuôi dưỡng trong quải trượng.

Một con giống như sư tử, một con như một đại xà.

Cả hai vô cùng hung tợn, gầm thét lao thẳng vào tám con thiên long, hơn nữa thân thể bọn chúng lập tức to lớn hơn gấp mấy lần, trông dài hơn cả trăm mét. Trong khi đó, tám con thiên long của Dương Bách Xuyên chỉ dài khoảng hơn mười mét.

Hai hung thú đều là những kẻ khó đối phó, trong nháy mắt đã lao vào quyết đấu với tám con thiên long, trên trời vang lên tiếng nổ am ầm liên tục.

Khi Dương Bách Xuyên phi thân đến nơi, trận chiến đã kết thúc, con hung thú sư tử do Nhiếp Hồn lão tổ phóng ra đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại con đại xà, nhưng thân thể nó cũng đã trở nên ảm đạm.

Còn Bát Bộ Thiên Long của Dương Bách Xuyên đã hoàn toàn tan biến, đó là thuật thần thông, cũng không phải thiên long thực sự, chuyện tan biến cũng là chuyện bình thường.


Con đại xà dài hơn trăm mét, mặc dù Dương Bách Xuyên biết đó chỉ là hồn hung thú nhưng cũng không thể xem thường, toàn thân nó tỏa ra sát khí hồng hoang bạo liệt.

"Nuốt hắn cho ta!"

Nhiếp Hồn lão tổ vung quải trượng đầu lâu lên.

Ngay lập tức, đại xà uốn lượn lao về phía Dương Bách Xuyên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.