🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhưng đáng tiếc, đối thủ của lão ta lại là Dương Bách Xuyên, hắn không chỉ sở hữu "Thuần Dương Liệt Nhật Chú" - một bí pháp chuyên nhắm vào thần hồn, mà còn có sự gia trì từ Tượng Thần Bản Mệnh.

Tựa như hắn sinh ra là để khắc chế Nhiếp Hồn lão tổ vậy.

Vạn vật đều có sự tương sinh tương khắc, các thần thông trong thế gian đều có thuộc tính riêng, đương nhiên sẽ có phương pháp khắc chế, chỉ là thông thường rất khó gặp được. Nhưng hôm nay, ngay từ lúc ra tay đã trùng hợp, hắn đã gặp được cơ hội, hoàn toàn khắc chế được Nhiếp Hồn lão tổ.

Nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Nhiếp Hồn lão tổ, trong thâm tâm Dương Bách Xuyên càng phấn khích, hắn càng thúc giục gia tăng thêm lực Nguyên Thần, khiến cho kim quang từ Tượng Thần Bản Mệnh bùng phát mạnh mẽ hơn nữa, lan tỏa ra khắp nơi.

Mà Tượng Thần Bản Mệnh vẫn tiếp tục niệm "Thuần Dương Liệt Nhật Chú" mà không hề dừng lại chút nào, tiếp tục phát ra từng âm phù huyền diệu và khó hiểu.

Dương Bách Xuyên biết, nếu cứ tiếp tục với tốc độ này, không bao lâu nữa, lĩnh vực Nhiếp Hồn của Nhiếp Hồn lão tổ sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Nơi nào có kim quang đi qua thì sương mù hỗn độn nhanh chóng bị xóa tan, để lộ ra khung cảnh vốn có.

Cũng đúng lúc này, Dương Bách Xuyên đã cảm nhận được rõ ràng vị trí của Nhiếp Hồn lão tổ.

Lão bất tử này đang đứng cách hắn khoảng trăm mét về phía sau.

Khóe miệng Dương Bách Xuyên nhếch lên ý cười, hắn lập tức hét lớn: "Khai!"

Lực Nguyên Thần lập tức bùng phát.

Âm ầm!

Sau một tiếng nổ vang trời, những chỗ mà kim quang từ Tượng Thần Bản Mệnh bạo phát đi ngang qua, sau một khắc, toàn bộ mớ hỗn độn biến mất.

Hay nói cách khác, lĩnh vực Nhiếp Hồn mà Nhiếp Hồn lão tổ bày ra đã hoàn toàn sụp đổ, biến mất không còn dấu vết.

Dương Bách Xuyên vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Mà Nhiếp Hồn lão tổ đang đứng cách hắn trăm mét về phía sau, lúc này cả hai đang đối diện nhau, Dương Bách Xuyên đã thấy rõ ràng.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy ro mặt mày Nhiếp Hồn lão tổ, mà Nhiếp Hồn lão tổ đương nhiên cũng nhìn thấy Dương Bách Xuyên xoay người nhìn về phía lão ta.

Lĩnh vực Nhiếp Hồn đã bị phá vỡ, sắc mặt của lão già kia tỏ vẻ vô cùng khó coi, máu từ khóe miệng tràn ra, đôi mắt đỏ ngầu, lúc này thậm chí cả bảy khiếu đều chảy máu. Lão ta tất nhiên không ngờ tới, lĩnh vực Nhiếp Hồn mà lão ta luôn lấy làm tự hào lại bị một tên tiểu bối phá vỡ một cách dễ dàng.

Điều tệ hại hơn nữa là sức mạnh chí dương chí cương tràn ngập từ kim quang tràn ra, những âm phù huyền ảo, tiếng chuông cổ xưa vang lên, tất cả đều nhắm thẳng vào lực Nhiếp Hồn của lão ta, chắc chắn đây chính là khắc tinh trời sinh.

Còn nữa ...

Dieu lam Nhiep Hon lao to cam thay khiep so nhat chinh la hu anh hien lên sau lưng Dương Bách Xuyên!

Nhiếp Hồn lão tổ đương nhiên biết hư ảnh đó đại diện cho điều gì.

Đó chính là vật bản mệnh.

Tu sĩ trên thế gian đều có vật bản mệnh, giống như sự biến hóa của pháp tắc khí tràng hoặc có thể là mặt trời, mặt trăng, sao trời, hoặc khí cụ, v.v. Nhưng lão ta chưa từng thấy hay nghe nói về người nào mà vật bản mệnh lại là chính bản thân mình.

Hư ảnh người sau lưng của tiểu tử kia cũng không phải là pháp tướng, mà là vật bản mệnh chân chính.

Vật bản mệnh của hắn chính là bản thân hắn.

Là một lão quái tu đạo đã trải qua vô số năm tháng, chỉ cần nghĩ kỹ là hiểu được điều này đại diện cho điều gì, vật bản mệnh là chính bản thân, điều này có nghĩa là vạn đạo hợp nhất thiên văn, trên con đường tu luyện có thể tác động và dung hợp với mọi vật.

Một quái thai như thế, thật sự ...

Noi tom lại, luc nay Nhiep Hồn lao tổ đã có phần lo sợ.

Nhưng nghĩ lại, dù tiểu tử này có nhiều thủ đoạn đến đâu thì tu vi của hắn cũng chỉ ở mức Tiên Quân mà thôi, nếu cảnh giới không cao thì lực lượng phát huy ra cũng chỉ có giới hạn.

Kẻ như thế, nếu hôm nay không diệt trừ thì sau này sẽ trở thành mối họa thật sự, nhất định phải loại bỏ hắn.

Nghĩ vậy, Nhiếp Hồn lão tổ cắn răng, đột nhiên phun một ngụm tinh huyết lên cây quải trượng đầu lâu.

"Phụt!"

Quải trượng đầu lâu bùng lên sức mạnh, Nhiếp Hồn lão tổ giơ gậy thẳng lên trời, ngẩng đầu hét lớn: "Nhiếp Hồn đại pháp, Thiên Phạt, a hú!"

Ngay lúc này, Dương Bách Xuyên cảm thấy mình đã bị khóa chặt.

Nhưng hắn không hề sợ hãi, bởi vì hắn có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng mà Nhiếp Hồn lão tổ thi triển vẫn là khí âm tà.

"Lão bất tử, đến lượt tiểu gia ta phản kích rồi!"

Dương Bách Xuyên lẩm bẩm trong miệng, ngay sau đó, hắn mở miệng chậm rãi niệm: "Thiên đạo chiếu rọi, pháp đạo ở trước, có linh cảm triệu, bổn viện vạn vật, hóa long thành linh, bát phương lục hợp, là thiên long, bát bộ thiên long, long ngâm thông thiên, thượng truyền thiên, hạ truyền địa, thiên long trỗi dậy, tam giới thái thanh ... "

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.