Sáng hôm sau, Giản Mạn tỉnh dậy. Cách ngủ của cô cũng hiệu quả đấy, cũng đỡ đói bụng hơn nhiều rồi
Công việc đầu tiên sáng nay Giản Mạn phải làm chính là đi lĩnh ngọc bài. Cô xuống núi bằng trận pháp dịch chuyển nên cũng đỡ mệt mỏi hơn lần trước. Xuống thì gặp một trong số bốn người mà lần trước đã đưa cô đến đây. Cô ngẫm một hồi thì…
“Lý… sư thúc”
“Đệ tử không dám! Không dám! Xin Thái sư thúc đừng gọi đệ tử như vậy. Gọi đệ tử là đạo hiểu Tử Lâm là được rồi” Hắn ta luống ca luống cuống. Vội vàng xua tay giải thích
“Thái sư thúc sao?” Giản Mạn đang không hiểu chuyện gì. Cô đang phân vân nhìn tên kia với ánh mắt cầu mong giải thích.
Hôm trước Giản Mạn cũng gặp cái tình cảnh như thế này rồi. Nhưng hôm đó có lẽ là hơi vội nên chưa nghe được lời giải thích
“Lãng Ngôn tôn thượng là người có bối phận cao nhất trong môn phái này, đến cả Chưởng môn cũng phải gọi tôn thượng là Thái sư thúc. Ngài là đồ đệ của Lãng Ngôn tôn thượng, dựa theo bối phận thì đệ tử phải gọi ngài là Thái sư thúc”
Hì hì, không ngờ thân phận của ta lại khủng như vậy
“Ồ, thì ra là thế”
“Lần này đệ tử đến đây gặp ngài là để làm thủ tục nhập môn cho Thái sư thúc”
“Được, vậy chúng ta đi thôi”
Không ngờ là Thiên Sơn đại trận này lại lớn đến vậy. Đi qua ngọn núi nào cũng có mây mù che lấp. Cảnh sắc cũng hào hùng và đẹp đẽ đến vậy.
“Thái sư thúc, mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-ta-khong-muon-trung-sinh-nua/187440/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.