Cô cùng với bốn người họ vượt sương qua mây, đi đến một nơi vô cùng đẹp đẽ, dao động lòng người.
“Đây là…” Giản Mạn ngước nhìn xung quanh. Qủa thực không thể ngờ tới lại có một nơi có cảnh sắc như vậy. Huyền ảo, tuyệt mĩ. Từng ngọn núi xa xa được bao phủ bởi lớp sương mù mỏng. Nhìn cảnh đẹp vô cùng nên thơ
“Đây là nơi ngươi sẽ khởi đầu hành trình tu tiên của mình – Thiên Sơn Đại Trận”
Rồi họ dừng lại ở một đỉnh núi có tên là Ngâm Dực Phong. Ở đó có một phủ lớn, làm bằng gỗ. Giản Mạn cùng với bốn người họ đứng đợi ở bên ngoài.
“Chưởng môn có lệnh cho cô vào” Một vị bước ra, dáng người thư sinh, y phục màu trắng nói với vẻ nghiêm trang.
Hắn dẫn Giản Mạn vào, còn bốn người kia lại tản ra bốn phía đi theo con đường riêng của mình
Ầy, mong là không phải đến tiền. Ta nghèo kiệt xác thế này thì lấy tiền đâu mà đền chứ
Bước vào bên trong phủ đó, một vị tiên sinh đứng tuổi ngồi trên một chiếc ghế lớn phía cuối, hai bên còn có hai hàng ghế ngồi, bên trên là các vị cao nhân.
“Bái kiến Chưởng môn!” Hắn đứng hơi khom người, nói với vẻ cung kính.
“Đây là cô gái làm vỡ thủy tinh cầu?” Miệng hỏi, ánh mắt nhìn về phía Giản Mạn khiến cô cũng cảm thấy đôi chút lo lắng.
“Thưa Chưởng môn, chính là cô ấy”
Chẳng lẽ định đòi tiền ta thật sao? Đến đây sợ chẳng thể chuồn được nữa. Phải làm sao đây?
Ngoài với tưởng tượng của cô, lão Chưởng môn đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-ta-khong-muon-trung-sinh-nua/187439/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.