Chương trước
Chương sau
Cô cùng với bốn người họ vượt sương qua mây, đi đến một nơi vô cùng đẹp đẽ, dao động lòng người.
“Đây là…” Giản Mạn ngước nhìn xung quanh. Qủa thực không thể ngờ tới lại có một nơi có cảnh sắc như vậy. Huyền ảo, tuyệt mĩ. Từng ngọn núi xa xa được bao phủ bởi lớp sương mù mỏng. Nhìn cảnh đẹp vô cùng nên thơ
“Đây là nơi ngươi sẽ khởi đầu hành trình tu tiên của mình – Thiên Sơn Đại Trận”
Rồi họ dừng lại ở một đỉnh núi có tên là Ngâm Dực Phong. Ở đó có một phủ lớn, làm bằng gỗ. Giản Mạn cùng với bốn người họ đứng đợi ở bên ngoài.
“Chưởng môn có lệnh cho cô vào” Một vị bước ra, dáng người thư sinh, y phục màu trắng nói với vẻ nghiêm trang.
Hắn dẫn Giản Mạn vào, còn bốn người kia lại tản ra bốn phía đi theo con đường riêng của mình
Ầy, mong là không phải đến tiền. Ta nghèo kiệt xác thế này thì lấy tiền đâu mà đền chứ
Bước vào bên trong phủ đó, một vị tiên sinh đứng tuổi ngồi trên một chiếc ghế lớn phía cuối, hai bên còn có hai hàng ghế ngồi, bên trên là các vị cao nhân.
“Bái kiến Chưởng môn!” Hắn đứng hơi khom người, nói với vẻ cung kính.
“Đây là cô gái làm vỡ thủy tinh cầu?” Miệng hỏi, ánh mắt nhìn về phía Giản Mạn khiến cô cũng cảm thấy đôi chút lo lắng.
“Thưa Chưởng môn, chính là cô ấy”
Chẳng lẽ định đòi tiền ta thật sao? Đến đây sợ chẳng thể chuồn được nữa. Phải làm sao đây?
Ngoài với tưởng tượng của cô, lão Chưởng môn đó lại đưa đến một thủy tinh cầu khác, còn bảo Giản Mạn cô hãy đặt thử tay lên quả cầu đó một lần nữa.
Qủa nhiên, khi cô nghe lời đặt tay lên quả thủy tinh cầu kia, nó đã vỡ tung ra. Giản Mạn định quay lưng bỏ chạy, thì chợt phía cửa có một nam nhân bước vào. Giản Mạn không kịp phản ứng, liền lao thẳng vào người hắn ta.
“Thái sư thúc tổ, cô gái đó chính là người sở hữu Lôi linh căn” Tên Chưởng môn đó thấy cô có ý định bỏ chạy, liền hét lớn báo cho vị nam nhân kia.
Đó chính là Lãng Ngôn tôn thượng, là người sở hữu Lôi linh căn cũng như là người có tu vi cao nhất nơi này.
Ngay khi hắn nghe được tên Chưởng môn kia nói Giản Mạn chính là người sở hữu Lôi linh căn thì lập tức lấy tay dùng lực giữ cô lại
“Ta đợi sáu nghìn năm rồi mới có một vị đệ tử. Không thể để ngươi đi mất!”
Hừ, đẹp thì cũng đẹp đấy! Nhưng ta không muốn ở đây thêm một giờ phút nào nữa đâu.
- Mau quỳ xuống bái sư
- Này này, tại sao ta lại phải bái ngươi làm sư phụ?
- Bởi vì ngươi sở hữu Lôi linh căn
- Chẳng có giả thuyết nào nói sở hữu Lôi linh căn thì phải bái ngươi làm sư
- Chỉ có Từ Dã Phong của ta mới có công pháp tu hành cho Lôi linh căn, nên muốn thành tiên thì nhất định phải bái ta làm sư
- Ồ! Vậy xin lỗi ta không muốn thành, cáo từ!
Giản Mạn quay lưng bước đi ra cửa. Nhưng khi đến đó, cơ thể cô dường như chính mình cũng không thể điều khiển được. Cô bất giác quay lại về phía hắn. Cứ như vậy rồi cô lại quỳ xuống, chắp tay “Đệ tử bái kiến sư phụ”
“Tốt! Ngày mai đến Từ Dã Phong tìm ta.” Hắn nói rồi quay đầu đi.
Hắn bá đạo vậy cho ai xem??
- oO0Oo-
Sáng hôm sau, trời quang đãng, mây nhẹ trôi lững lờ trên khoảng không rộng lớn. Giản Mạn mới tới đây nên chưa biết đường đến Từ Dã Phong, nơi mà sư phụ nói. Nhìn từ xa có một vị đệ tử khác, cô liền chạy lại hỏi:
- Tiểu sư thúc, có thể cho đệ tử hỏi đường tới Từ Dã Phong?
- Ôi! Sư thúc xin đừng nói vậy! Đệ tử không dám nhận ba chữ “Tiểu sư thúc” đó.
- Ừm… Vậy cho ta hỏi đường tới Từ Dã Phong là hướng nào?
Rồi hắn chỉ tường tận, chi tiết đường đến ngọn núi kia.
Giản Mạn đến trước chân núi Từ Dã Phong, ngước lên nhìn với ánh mắt chán nản
“Trời ạ! Sao lại cao quá vậy? Thực sự phải leo lên bằng tay không sao?” Cô nói, ánh mắt liếc nhìn xung quanh. Nhưng buồn thay là không phát hiện thêm cách nào để lên.
Vậy là Giản Mạn quyết định leo lên bằng tay không để kịp giờ hẹn với sư phụ. Khi lên đến nơi thì toàn thân cô đầy bùn đất. Người thì mệt lả. Bây giờ thì cũng đã xế chiều.
Mất nửa ngày để leo lên đỉnh núi. Thử sức kiên trì của ta sao?
“Sao ngươi không dùng trận pháp dịch chuyển?”
“Còn có thứ đó sao?” Đã mệt lắm rồi, bỗng dưng Giản Mạn nghe thấy còn có thứ có thể lên đỉnh núi mà không cần dùng sức lực, bản thân cô tự dưng trách mình ngốc nghếch như thế. Đã hỏi người ta đường đến chân núi, sao không hỏi đường lên đỉnh núi??
Lãng Ngôn dẫn cô đến nơi một hòn đá lớn, rồi kéo cô đừng trước đó. Bỗng có một luồng khí xanh mờ khiến mắt cô không nhìn rõ. Khi luồng khí đó biến mất, cô thấy mình đã ở chân núi, và sư phụ đang đứng cạnh cô.
“Hự… Sao lại đưa ta xuống chân núi rồi?? Bây giờ lên thế nào đây? Ta không muốn leo nữa đâu…”
“Đây là trận pháp dịch chuyển hai chiều. Ngươi có thể đi lên bằng nó”
Sau khi đi lên đỉnh núi, cô và Lãng Ngôn tôn thượng đi đến một phủ nhỏ.
Trời ạ? Sao lại xơ xác như thế? Nơi ở của tôn thượng mà…
“Đây không phải nơi ở của ta. Chỉ là nơi cho ngươi nghỉ ngơi và tu luyện thôi. Được rồi! Hôm nay ngươi ở lại đây đi. Vi sư đi có việc trước”
Thế là hắn như cưỡi mây cưỡi gió, nhanh chóng vụt khỏi tầm mắt của Giản Mạn.
Hừ. May quá hắn đi rồi!
“Ơ khoan đã… Ta chưa ăn tối mà” Cô chợt nhớ ra. Hét lên nhưng đương nhiên sẽ không có kết quả. "Vậy là hôm nay ta phải để bụng đói đi ngủ sao."
Để tránh bị cơn đau bụng dằn vạt, Giản Mạn quyết định leo lên cái giường nhỏ ở đó và đi ngủ sớm. Tính ra thì buổi tối ở đây cũng khá đẹp. Có thể ngắm quang cảnh bầu trời cùng các vì sao. Tiết trời buổi tối tuy có lạnh một chút nhưng lại vô cùng dễ chịu. Nơi này... quả là lý tưởng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.