Ầy! Sao ông trời lại bất công đến thế? Lại để một người như tôi chết oan. Mà khoan đã, chuyện gì thế này?? Vẫn còn có thể nghĩ được, ta chưa chết? 
Mặc Nhiên dần tỉnh dậy trong một góc phố xơ xác, nghèo nàn. Cô liếc nhìn xung quanh, quả là đáng kinh ngạc. Cô xuyên không về thời xưa, ở một Quốc gia có tên là Lâm Mạc Quốc. 
“Gì thế này?? Xuyên không sao?” Cô nhìn xung quanh với cái ánh mắt ngạc nhiên. “Nhìn bộ quần áo này sao mà lại rách rưới đến thế. Chẳng lẽ... ta thành ăn mày rồi?” 
Ánh mắt cô khó hiểu, rất khó hiểu. Hai mươi năm ở thế giới hiện đại, cô sống ở địa vị cao nhất, tiền của nhiều đếm không xuể. Vậy mà đã chết oan lại còn xuyên không thành ăn mày?? Ông trời sao mà lại bất công đến thế. 
“Này Giản Mạn! Nhìn sắc mặt cậu… Có chuyện gì sao?” Ngồi bên cạnh cô là Dật Trình, là một cô nhi không chốn nương tựa, đến bước phải đi làm ăn mày để kiếm sống qua ngày. 
“Giản Mạn?” Cô ngạc nhiên? Chẳng lẽ Giản Mạn chính là tên của nguyên chủ của cô sao? 
“Phải! Này, đừng nói qua một đêm đã mất trí rồi nhé? Cậu ổn chứ?” Cậu nhóc đó cuống cuồng. Nhìn bên ngoài có vẻ chỉ là một đứa bé mười tuổi. 
Cô và cậu ngóc Dật Trình kia ăn sáng bằng một ổ bánh mì nho nhỏ. Dường như nó chẳng thể lấp đầy được cái bụng đói meo của cô. 
Ầy! Ăn mày… không biết cuộc sống sau này sẽ cực khổ như thế nào đây? 
Ý nghĩ trong đầu cô vụt lên thì thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-ta-khong-muon-trung-sinh-nua/187438/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.