Buổi sáng ở Từ Dã Phong cũng không phải tệ. Ở đây có thể nhìn bao quát những ngọn núi khác, những đỉnh núi bị bao phủ bởi mây mờ, cuốn hút người ngắm nhìn, cảnh sắc nên thơ. Giản Mạn tỉnh dậy trong cơn đói bụng. Nhưng hoàn toàn quên mất sau khi bước ra khỏi cửa phủ, vẻ đẹp này khiến cô bị cuốn hút. Nhìn thật hoang sơ mà cũng thật đẹp
Nhìn xa xa từng tầng mây mù huyền ảo bao quanh những đỉnh núi khác. Rồi trên khoảng trời rộng lớn kia, từng chiếc nhạn chao liệng theo từng bầy đàn. Nơi đây tự phác họa nên một bức tranh thiên nhiên đẹp không thể tả cho hết.
“Ngươi đã dậy rồi?” Nghe thấy tiếng người từ đằng sau, Giản Mạn quay lưng lại, quả nhiên là sư phụ.
“A… Sư phụ! Người cũng dậy sớm vậy?”
“Ừ! Vi sư đi trước đây” Thế là Lãng Ngôn tôn thượng lại biến mất sau làn mây mù.
Giản Mạn ngước nhìn theo, ánh mắt khó hiểu. Nhưng thôi, bầu trời trong xanh, hàng mây trắng xóa, cứ thả hồn cuốn theo mây gió, phiền muộn cứ vậy cũng cuốn gói đi luôn.
Rồi gió thoáng mây bay đâu đấy, Giản Mạn nghe được ở phủ của Từ Đản chưởng môn có chuyện, liền đến đó xem sao
- oO0Oo
Đẩy nhẹ cánh cửa bước vào, Giản Mạn trông thấy có các vị cao nhân, vương giả đều đang ngồi cùng chưởng môn xét tội. Cô thử ngó xem, hóa ra là cái tên thiếu gia kiêu ngạo, tự mãn đạt được Thiên linh căn kia. Chẳng biết là hắn mắc phải tội tình gì
Giản Mạn bước đến ngồi cạnh Trường Thiên vương giả, nghe ngóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-ta-khong-muon-trung-sinh-nua/187441/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.