Lão giả đề phòng hỏi: "Thành thật trả lời, nếu không đừng trách bọn tôi không khách sáo!"
Cho dù thực lực của hắn ở mức tông sư, nhưng bọn họ đông người nên không hề hoảng sợ.
Lý Trạch Vũ nhún vai rồi nói: "Nếu tôi không trả lời thì sao? Các người muốn ỷ đông hiếp yếu à?"
Tên đệ tử trẻ tuổi vừa lên tiếng lúc nấy cười nói: "Thì sao nào? Mày không phục hả?"
"Sao có thể."
Lý Trạch Vũ cười lạnh: "Tao thích lấy đông hiếp yếu nhất!"
Hắn vừa nói xong, từ trong đường hầm lại có thêm một người nữa đi ra, trong thời gian uống chưa hết một tách trà nhỏ đã có ít nhất mấy trăm người xuất hiện trước mặt các đệ tử của Chấp Pháp đường, hơn nữa số người vẫn đang tiếp tục tăng lên.
"Này... này..."
Lão giả nuốt nước bọt, ông ta nhìn đoàn người đang vây quanh mình mà đổ mồ hôi lạnh.
Tên đệ tử mới lên tiếng lúc nãy hai chân run lẩy bẩy, ước chừng nếu có một cơn gió thổi tới thì gã sẽ tê liệt, ngã nhào xuống đất.
"Ai là người đứng đầu, mau tới đây cho ông."
"Tới ngay đây!"
Lý Trạch Vũ vừa ra lệnh, lão giả lập tức nơm nớp lo sợ bước tới.
"Ông tên gì?"
"Tại hạ Hồng Cửu, là đội trưởng phân đội thứ ba của Chấp Pháp đường."
"Tiếp theo tôi hỏi còn ông đáp, trả lời được thì thôi, nếu không trả lời được thì ông phải chết, rõ chưa?”
"Đã rõi"
Lý Trạch Vũ hài lòng gật đầu: "Lúc nãy tôi nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3515926/chuong-1002.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.