Chắc là trùng hợp!
Kết quả là Triệu Như Mộng lại bơi về một phương hướng khác.
Lại bơi tầm khoảng hai cây số nữa.
Triệu Như Mộng gần như hỏng mất!
Bởi vì du thuyền của Lý Trạch Vũ lại chạy cùng một phương với với cô ta, hơn nữa tốc độ không nhanh không chậm, cách cô ta một khoảng gần như không
khác gì trước đó.
Để xác minh liệu có phải mình đã bị phát hiện hay không, Triệu Như Mộng lại đổi bởi sang một hướng khác.
Kết quả chứng minh phán đoán của cô ta là đúng!
Chỉ cần cô ta dừng lại, du thuyền cũng sẽ dừng lại theo, ngay từ khi cô ta di chuyển, du thuyền cũng bắt đầu di chuyển.
"Tên khốn nạn này!"
Triệu Như Mộng quyết định không chạy nữa, hơn nữa chủ động bơi về phía vị trí của du thuyền.
Một lát sau.
Lý Trạch Vũ đứng ở trên ván thuyền hút thuốc, nhìn thấy Triệu Như Mộng bơi về phía mình, suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng nhưng trên gương mặt vẫn ra vẻ ngạc nhiên: "Vợ ơi, không phải em đi rồi sao? Tại sao lại quay về?"
"Để cho tôi đi lên!"
Triệu Như Mộng tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.
Lý Trạch Vũ nhún vai, nói: "Nếu đi rồi còn quay về làm gì?"
"Lý! Trạch! VũI" Triệu Như Mộng nghiến răng nghiến lợi: "Mau để cho tôi đi lên."
Giằng co cả một buổi tối, lúc này cô ta đã vừa mệt vừa đói sắp không kiên trì nổi nữa.
"Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3483454/chuong-944.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.