Chương trước
Chương sau
Bơi từ biển khơi mênh mông vô bờ về lục địa ư?

Triệu Như Mộng cũng không bị điên!

Lúc ban ngày, cô ta chú ý tới thường xuyên có tài hàng đi qua, hơn nữa phương hướng tàu hàng đi dường như đều giống nhau cho nên cô ta xác định con đường kia là con đường phần lớn những con tàu chở hàng đều phải đi qua.

Chỉ cần bơi theo hướng đó, nhất định sẽ tìm được sự trợ giúp.

Tuy rằng như vậy có hơi mạo hiểm một chút nhưng so với rơi vào tay Lý Trạch Vũ, để tất cả những sự cố gắng bị lãng phí, cô ta vẫn quyết định đánh cược một lần.

Cứ bơi như vậy hơn nửa tiếng, không có con tàu nào đi qua.

Triệu Như Mộng không dám dừng lại, bởi vì cô ta sợ Lý Trạch Vũ sẽ tỉnh lại, sau đó bắt cô ta về.

Bởi vì cái gọi là trời không tuyệt đường người.

Ngay khi Triệu Như Mộng cảm thấy mệt mỏi thì cách đó không xa có một ngọn đèn xuất hiện.
Là một con tàu chở hàng, nó đang đi về hướng của cô ta!

Triệu Như Mộng luôn luôn vẫy tay, cố gắng làm cho con tàu chở hàng chú ý, có thể là do sắc trời quá tối, cho dù tàu chở hàng đi lướt qua bên cạnh vẫn không hề phát hiện ra sự tồn tại của cô ta.

"Đồ khốn!"

Triệu Như Mộng tức giận mắng thầm một tiếng.

Tức giận thì tức giận, cô ta tiếp tục bởi về phương hướng ban đầu nhưng để duy trì thể lực nên cô ta bơi rất chậm.

Thật sự mệt mỏi nên dừng lại nghỉ ngơi, chiếc áo cứu sinh đủ để chống đỡ cơ thể của cô ta.

Rất nhanh, một đêm đã trôi qua, ánh mặt trời sáng sớm dần dần ló dạng.

Triệu Như Mộng bổ sung tinh thần đầy đủ bắt đầu bơi tiếp, đồng thời giữ vững tinh thần chú ý xem có tàu chở hàng hay không.

"Vù vù vù..." Lại có tàu chở hàng đến đây!
Triệu Như Mộng mừng rỡ, nhưng ngay khi cô ta chuẩn bị phất tay cầu cứu thì đột nhiên phát hiện có một chiếc du thuyền từ một phương hướng khác chạy đến.

Là Lý Trạch Vũ!

Triệu Như Mộng bỗng dưng sự tới mức hoa dung thất sắc.

Cô ta không biết rõ sau khi bị Lý Trạch Vũ bắt về, tên kia sẽ đối phó cô ta như: thế nào nữa, nhưng mà dùng mông cũng có thể nghĩ ra được sẽ không có kết quả tốt.

Bởi vì sợ phất tay cầu cứu sẽ bị Lý Trạch Vũ phát hiện, Triệu Như Mộng chỉ có thể trơ mắt nhìn tàu chở hàng đi lướt qua trước mặt mình.

Không chỉ như vậy, cô ta còn cố gắng vùi đầu vào trong nước, chỉ khi nghẹn đến mức không chịu nổi mới chịu ló đầu lên thở.

Nhưng mà, mười mấy phút đồng hồ trôi qua, du thuyền của Lý Trạch Vũ vẫn không rời đi, vẫn ở trong tầm mắt của cô ta như cũ.
Trên ván thuyền, Lý Trạch Vũ đang cầm kính viễn vọng nhìn ra đăng xa xung quanh giống như đang tìm kiếm cái gì đó.

'Thấy một màn như vậy, Triệu Như Mộng cuống quýt vùi đầu lặn vào trong nước.

Cũng may, thân là võ giả nên lượng hô hấp khá tốt, nếu đổi lại là người bình thường đã ngâm nước từ lâu rồi.

Rất nhanh, đã gần hai mươi phút trôi qua, Triệu Như Mộng phát hiện du thuyền căn bản không có ý định lái đi, trong lòng không khỏi nghỉ ngờ có phải Lý Trạch Vũ đã phát hiện ra mình rồi hay không?

Không thể nào!

Nếu tên kia thật sự phát hiện ra cô ta nhất định đã đi tới bắt cô ta quay về.

Trong lòng nghĩ như vậy, Triệu Như Mộng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà để tránh trường hợp một lúc sau sẽ bị Lý Trạch Vũ phát hiện, cô ta bắt đầu lặng lẽ di chuyển dự định rời xa du thuyền.

Lại hơn nửa cảnh giờ trôi qua.

Triệu Như Mộng đã bơi gần ba cây số, trong lúc cô ta dừng lại thì phát hiện du thuyền đang ở ngay phía sau, hơn nữa khoảng cách của hai bên không khác trước. kia là mấy!

Bị phát hiện rồi sao?

Không thể nào.

Triệu Như Mộng cho rằng Lý Trạch Vũ cũng muốn đi về hướng này, mà trong lúc vô tình cô ta lại chọn cùng một phương hướng với đối phương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.