Bơi từ biển khơi mênh mông vô bờ về lục địa ư?
Triệu Như Mộng cũng không bị điên!
Lúc ban ngày, cô ta chú ý tới thường xuyên có tài hàng đi qua, hơn nữa phương hướng tàu hàng đi dường như đều giống nhau cho nên cô ta xác định con đường kia là con đường phần lớn những con tàu chở hàng đều phải đi qua.
Chỉ cần bơi theo hướng đó, nhất định sẽ tìm được sự trợ giúp.
Tuy rằng như vậy có hơi mạo hiểm một chút nhưng so với rơi vào tay Lý Trạch Vũ, để tất cả những sự cố gắng bị lãng phí, cô ta vẫn quyết định đánh cược một lần.
Cứ bơi như vậy hơn nửa tiếng, không có con tàu nào đi qua.
Triệu Như Mộng không dám dừng lại, bởi vì cô ta sợ Lý Trạch Vũ sẽ tỉnh lại, sau đó bắt cô ta về.
Bởi vì cái gọi là trời không tuyệt đường người.
Ngay khi Triệu Như Mộng cảm thấy mệt mỏi thì cách đó không xa có một ngọn đèn xuất hiện.
Là một con tàu chở hàng, nó đang đi về hướng của cô ta!
Triệu Như Mộng luôn luôn vẫy tay, cố gắng làm cho con tàu chở hàng chú ý, có thể là do sắc trời quá tối, cho dù tàu chở hàng đi lướt qua bên cạnh vẫn không hề phát hiện ra sự tồn tại của cô ta.
"Đồ khốn!"
Triệu Như Mộng tức giận mắng thầm một tiếng.
Tức giận thì tức giận, cô ta tiếp tục bởi về phương hướng ban đầu nhưng để duy trì thể lực nên cô ta bơi rất chậm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3483453/chuong-943.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.