Chương trước
Chương sau
"Tôi đồng ý với anh."

Cho dù vẫn không tình nguyện, lúc này Triệu Như Mộng cũng chỉ có thể chấp nhận số phận bất hạnh.

Dù sao nếu tiếp tục giăng co, cô ta sẽ hoàn toàn bị Lý Trạch Vũ chơi đến chết!

"Anh không thích ép buộc người khác, nếu như không tình nguyện em có thể từ chối."

Lý Trạch Vũ được hời còn khoe mẽ.

Triệu Như Mộng lập tức nổi giận, nói: "Là tôi cam tâm tình nguyện, anh đã hài lòng chưa?"

"Hài lòng, cực kỳ hài lòng."

Sắc mặt của Lý Trạch Vũ lập tức thay đổi, vui vẻ nói: "Nào, mời bà xã lên trên thuyền."

Khi nói chuyện còn muốn đích thân đỡ Triệu Như Mộng lên trên thuyền, lại bị người nọ vô tình tránh né, tự mình lật người một cái leo lên trên boong thuyền.

Lý Trạch Vũ lại tri kỷ đưa lon coca tới: "Uống một ngụm coca để giải khát đi."

Triệu Như Mông miệng đắng lưỡi khô, cũng không chê Lý Trạch Vũ từng uống qua, uống ừng ực từng ngụm từng ngụm.
"Trên thuyền không có dư quần áo, em cởϊ qυầи áo ra phơi một chút đi."

Lý Trạch Vũ vươn tay chạm vào thân hình cân đối của Triệu Như Mộng, không chờ người nọ từ chối đã cởϊ áσ khoác của người ta xuống.

"Đừng động vào người tôi!"

Triệu Như Mộng cực kỳ xấu hổ, cảnh cáo nói: "Tôi cứ mặc như vậy, không cần anh quan tâm."

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Biểu cảm của Lý Trạch Vũ ngạc nhiên: "Chính em đã nói chúng ta đã bái đường thành vợ chồng, hơn nữa chẳng phải trước đây em nói ước gì anh muốn em sao? Sao bây giờ lại từ chối anh?”

"Hừ

Triệu Như Mộng hừ lạnh một tiếng.

Trước đây là vì cô ta muốn hút công lực của Lý Trạch Vũ, đương nhiên phải nghĩ cách tiếp cận đối phương.

Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi trở thành Lý Trạch Vũ muốn hút công lực của cô ta, cô ta kháng cự cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý!
"Anh đừng đi vào."

Một mình Triệu Như Mộng đi vào trong khoang thuyền, lập tức cởϊ áσ khoác và quần áo ra, cuối cùng tìm thấy một cái khăn trải giường ở bên trong khoang thuyền, dùng nó để bọc lấy cơ thể.

Chỉ một lát sau, Lý Trạch Vũ rón ra rón rén đi vào.

"A... Không phải tôi đã bảo anh đừng đi vào hay sao?”

Khuôn mặt nhỏ của Triệu Như Mộng đỏ lên.

Lý Trạch Vũ xoa tay, cười gian, nói: "Đều là vợ chồng già cả rồi, có gì mà xấu hổ chứt"

Sau khi nói xong trực tiếp ôm lấy đối phương.

"Đồ háo sắc, anh buông ra, nếu không tôi sẽ kêu lên đấy!" "Em kêu đi, để xem cá mập dưới biển có thể nhảy lên cứu em hay không?"

Lúc này Triệu Như Mộng mới nhớ tới hai người đang ở giữa biển khơi, sẽ không có người nào hăng hái hành hiệp trượng nghĩa.

Haiz, chỉ có thể tiện nghi cho tên cầm thú này thôi! "Xoẹt!" Một tiếng.
Khăn trải giường trên người Triệu Như Mộng bị xé xuống, dáng người lả lướt lộ rõ ra bên ngoài.

Lý đại đương gia cảm thấy trong lòng cực kỳ thỏa mãn nhưng không hề tiếp tục tiến hành bước tiếp theo.

"Bộp bộp bộp....

Chỉ thấy hắn điểm lên mấy huyệt vị trên người Triệu Như Mộng, trong phút chốc, đan điền bị khóa chặt lập tức được giải thoát.

Lý Trạch Vũ ra lệnh: "Vận khí ở đan điền."

Triệu Như Mộng cảm thấy công lực bị mất đi đã quay trở lại, đột nhiên lại cảm thấy không cam lòng.

"Đừng hỏng đổi ý, nếu không anh sẽ ném em xuống biển cho cá mập ăn." Giọng nói lạnh như băng vang lên.

Triệu Như Mộng âm thầm rùng mình một cái, suy nghĩ phản kháng trong đầu lập tức biến mất không còn tăm hơi.

Đánh không lại, căn bản đánh không lại!

Hấp thụ toàn bộ công lực của Hách Liên Vô Tình, thực lực của cô đã vững vàng đột phá tới cảnh giới Thiên Nhân.

Nhưng mà thực lực càng mạnh, cô mới càng cảm nhận được sự mạnh mẽ của Lý Trạch Vũ.

Đối phương giống như một ngọn núi cao vĩnh viễn không thể vượt qua được!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.