Đệ Ngũ Vũ nói xong, Lý Định Quốc đã ngửi thấy mùi của cái chết. “Đùng đùng!”
Mạc Trung Đường dùng hết sức lực đá văng đám thành viên gia tộc Đệ Ngữ, sau đó dùng hết sức chạy về phía Đệ Ngũ Vũ.
Triệu Như Mộng cũng vận tốc tối đã lao đến chỗ Đệ Ngũ Vũ. Cả hai đều muốn cứu Lý Định Quốc từ tay Đệ Ngũ Vũ! Nhưng tiếc thay, nước xa không cứu được lửa gần!
Đệ Ngũ Vũ nhếch mép cười giả tạo: "Tôi đã nói, người tôi muốn gϊếŧ thì không ai cứu được!"
Nói rồi lão ta định cắt đứt cổ Lý Định Quốc.
Nhưng đúng lúc này, Đệ Ngũ Vũ cảm thấy cánh tay mình như bị kẹp trong ê tô, không thể cử động dù chỉ là một chút.
"Vậy hả?"
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai lão ta, khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống.
Bị giật mình, Đệ Ngũ Vũ quay đầu qua nhìn, thấy một thanh niên xuất hiện bên cạnh mình, khóe miệng đang nở nụ cười gian xảo như ẩn như hiện.
Không chỉ có như thế!
Hai mắt thanh niên đỏ ngầu, trong đồng tử của hắn, Đệ Ngũ Vũ nhìn thấy hình ảnh xác chết chồng chất như núi, máu chảy thành sông.
Giờ phút này, ngay cả kẻ tàn nhãn độc ác như Đệ Ngũ Vũ cũng không khỏi rùng mình.
"Bùm!"
Thanh niên siết chặt tay, Đệ Ngũ Vũ đau đớn buông Lý Định Quốc ra, dùng hết sức thu tay lại, sau đó nhanh chóng lùi ra sau, nhìn chằm chằm thanh niên như hổ rình mồi: "Ngươi là ai?"
"Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3477697/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.