Vách đá cao trăm trượng dựng đứng trên thảo nguyên rất khó đυ.ng phải, Hách Liên Vô Tình có thế nào cũng không nghĩ ra ông ta sẽ chạy tới nơi thảo nguyên quen thuộc này.
Mình kém may mắn như vậy ư?
Lý Trạch Vũ chắp hai tay sau lưng, mỗi lần bước một bước đều có thể mang đến áp lực nặng nề cho Hách Liên Vô Tình.
Nhìn vách đá dựng đứng bên dưới, đó là một dòng nước chảy xiết dữ dội. Hách Liên Vô Tình hít sâu một hơi.
Nếu như nhảy xuống, cho dù ông ta may mắn nhảy xuống lòng sông thì lấy thân thể bị thương giờ phút này của ông ta cũng chưa chắc có thể còn sống.
“Lý Trạch Vũ, giữa hai ta vì sao không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau?”
Hách Liên Vô Tình hơi kích động.
Lý Trạch Vũ không khỏi ngừng bước, thản nhiên nói tương vi mưu, cho nên chúng ta không có gì để nói cả.”
Hách Liên Vô Tình trầm giọng hỏi: “Khác đường thì cũng không cần đi chung một đường, vì sao cậu cứ nhật định đưa bản tọa vào chỗ chết?”
“Cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung.”
Lý Trạch Vũ vội giải thích: “Tự ông suy nghĩ xem, nếu bản thiếu gia muốn gϊếŧ ông thì có thể trực tiếp lạnh lùng hạ sát thủ lúc ông bị trấn áp, đúng không?”
Hả?
Trong chớp mắt này, mạch suy nghĩ của Hách Liên Vô Tình dường như đã sáng tỏ.
Trong phút chốc ông ta giống như nghĩ tới điều, con ngươi lập tức co rụt lại: “Gậu... Cậu cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3431126/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.