Lúc Lý Trạch Vũ trở về bộ lạc Bạch Kỳ, cuộc chiến đã hoàn toàn kết thúc.
Đệ tử Vô Tình thần cung chết hơn ba trăm người, còn dư lại năm trăm người bị bắt sống.
Trừ Yêu Cơ ra, mười bốn vị kỳ chủ đã chết năm người.
Vốn dĩ có sáu kỳ chủ chạy ra khỏi bộ lạc nhưng đã bị Ngọc Phượng Hoàng và hòa thượng Tố Nhân bắt lại và bị giải về từng người một.
Đêm nay là một cuộc chiến áp đảo.
“Sư đệ, đại ma đầu đâu? Không phải để ông ta chạy rồi chứ.” Đoàn người Ngọc Linh Lung lập tức vây quanh.
“Ừ, ông ta chạy rồi.” Lý Trạch Vũ bình tĩnh đáp lại.
Đạo nhân Vân Trung khó hiểu hỏi: “Sao để ông ta chạy thế?”
Bọn họ tận mắt thấy Hách Liên Vô Tình bị trọng thương, dưới tình huống đó lấy thực lực của Lý Trạch Vũ thì bắt giữ đối phương hoàn toàn không cần tốn nhiều sức.
“Lão già kia nhảy núi rồi.” Lý Trạch Vũ lời ít mà ý nhiều giải thích một phen.
Mọi người nghe xong đều vô cùng thổn thức.
Mặc dù khả năng Hách Liên Vô Tình còn sống khá nhỏ, nhưng lúc chưa nhìn thấy xác, ai cũng không dám chắc chắn đại ma đầu này đã chết.
“Chúng ta lập tức tìm kiếm dọc theo con sông, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Một người có tài có chí đề nghị.
“Được, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng xuất phát.”
“Đi.” Lý Trạch Vũ cũng không ngăn cản bọn họ, nhưng cũng không gia nhập với họ.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3431127/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.