Chương trước
Chương sau
Lúc Lý Trạch Vũ làm thịt Lạc Trường Thanh, ánh mắt Tân Hạo Nhiên lộ ra vẻ sợ sợ hãi.

Mà lúc này Cẩu Phú Quý đi rồi quay lại.

Tân Hạo Nhiên càng luống cuống.

"Làm xong rồi." Cẩu Phú Quý cười tủm tỉm nói: "Thời gian mấy phút, Tân thiếu đã hot hơn cả nghệ sĩ mới nổi bình thường."

Trong lúc bối rối Tân Hạo Nhiên nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Một nhóm thông tin có tiêu đề "cậu cả nhà họ Tân lưu luyến bướm hoa quên lối về", mấy phút ngắn ngủi lượng lượt xem vượt qua năm triệu, đồng thời số lượng còn đang không ngừng gia tăng.

Xong rồi!

Đây suy nghĩ duy nhất trong đầu Tần Hạo Nhiên.

Bây giờ đừng nói trở thành thành chủ trẻ tuổi nhất trong. lịch sử nước Hạ, con đường làm quan của gã cũng sắp đến đây là kết thúc.

Không chỉ như thế.

Gã còn có thể tưởng tượng được tiếp theo gia tộc sẽ vứt bỏ gã như thế nào.

Những việc này đều tại tên trước mặt này. "Lý Trạch Vũ, hôm nay chúng ta cùng chết đi."

Tân Hạo Nhiên điên cuồng giống như quên mất sự khủng bố của Lý Trạch Vũ, chỉ muốn kéo đối phương chết chung.

"Âm!" Vận Tương Vong bên cạnh đạp một cái, cả người Tân Hạo Nhiên bay ra ngoài, đập rầm rầm trên tường.



"Phụt!" Một ngụm máu tươi từ trong miệng gã phun ra, chỉ một đạp đã đá gãy sáu đến bảy cái xương sườn của gã.

Lý Trạch Vũ đi qua ngồi xổm xuống, nắm chặt tóc của Tân Hạo Nhiên, nhếch miệng cười lạnh: "Mày có trách tao hủy con đường lam quan của mày không?”

Mặc dù Tân Hạo Nhiên đau đớn, nhưng vẫn nhìn chăm chăm hẳn, trong ánh mắt đều là vẻ oán hận.

"Ha ha..." Lý Trạch Vũ cười khinh miệt: "Nếu như mày giữ mình trong sạch, một lòng hướng về dân chúng, tao có thể dùng thủ đoạn đơn giản như vậy hủy hoại mày?”

Nghe vật, thân thể Tân Hạo Nhiên bỗng run lên.

Lời nói của Lý Trạch Vũ giống như một cái tát nặng nề vào mặt khiến gã tỉnh táo.

Nếu bản thân thanh chính liêm minh, giữ mình trong sạch thì sao có thể để lại nhược điểm cho người khác."

"Hối hận vô dụng." Để lại một câu, Lý Trạch Vũ đứng dậy rời đi.

Vận Tương Vong hỏi Cẩu phú Quý một câu: "Có cần gọi xe cứu thương cho gã không?”

Cẩu phú Quý liếc nhìn: "Hình như là cậu đánh gã thành như vậy?"

Vận Tương Vong khế giật mình, tự giễu nói: "Đúng, hình như là tôi làm, vậy tôi gọi xe cứu thương cho gã vậy... Mẹ, ông đây chính là mềm lòng."

Nghe được đối thoại của hai người trước khi đi, Tân Hạo Nhiên xém chút đã phun ra một ngụm máu tươi.

Nói như vậy tao còn phải cảm ơn mày? Sáng hôm sau.



Tin tức Tân Hạo Nhiên bị tổ chức khai trừ rất nhanh truyền ra, làm khiếp sợ không biết bao nhiêu quyền quý.

Bao gồm mấy gia tộc cao cấp lớn Hoàng Thành.

Nhà họ Ninh.

Ninh Vũ Cường tóc bạc hoa râm vừa đánh Thái Cực vừa nghe quản gia báo lại tin tức.

Mặc dù qua tuổi thất tuần, nhưng xương cốt xem như cứng rẳn, đánh một bộ quyền cũng không thở dốc.

"Lão gia, hy vọng đời thứ ba nhà họ Tân hoàn toàn bị hủy rồi, Tân Chấn e rằng sẽ không từ bỏ ý đồ." Quản gia suy đoán nói.

Ninh Vũ Cường dùng khăn lông lau vệt mồ hôi, cười nhạt: "Lý Định Quốc cũng không phải ngồi không, huống chỉ nhà họ Lý còn có ông cụ Lý chống đỡ, nếu như Tân Chấn biết đại cục thì cũng chỉ có thể nghiến răng nuốt vào bụng."

Hai hổ đấu nhau ắt có một con bị thương.

Hơn nữa còn là hai con mãnh hổ.

Ninh Vũ Cường ngược lại rất vui khi nhìn thấy nhà họ Tân tuyên chiến với nhà họ Lý, như vậy cười đến phút cuối chỉ có bốn gia tộc lớn còn lại.

Nhưng mà ông ta có thể chắc chản Tân Chấn sẽ không xúc động như vậy, nếu không sống đến tuổi này rồi mà vẫn vô dụng.

"Đi, gọi Hà Nhi tới cho tôi."

Bỗng nhiên Ninh Vũ Cường dặn dò một tiếng.

"Vâng." Lão quản gia khom người lui ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.